Kết hôn ba năm, thời gian lâu dần Diệp Bắc Minh càng lúc càng lạnh nhạt, Lưu An An cứ tưởng hai người đã quá quen thuộc với nhau rồi nên không cần bày tỏ tình yêu với đối phương làm gì, hóa ra đến bây giờ cô mới hiểu anh đã chơi chán cô rồi, có lẽ tương lai nếu cô gái tên Lệ Phương kia trở về hoặc anh bắt gặp ai đó giống với cô ấy, anh sẽ bỏ rơi cô ngay lập tức.
Nếu hôm nay cô không dọn dẹp quần áo cũ của anh phát hiện ra tấm hình anh coi thành báu vật mà cất kỹ thì không biết bản thân còn bị gạt đến bao giờ.
Lưu An An chậm rãi nâng mắt lên nhìn Diệp Bắc Thần, nghẹn ngào hỏi:
“Diệp Bắc Thần, anh có từng yêu tôi không?”
Anh trả lời ngay lập tức: “Không có.”
“Được rồi đừng nhiều chuyện nữa, mau trả tấm hình cho tôi!”
Diệp Bắc Minh tiến tới muốn giữ chặt Lưu An An lại thì bị cô đẩy ra, sau đó ném tấm hình lên mặt anh rồi quát:
“Anh cút đi! Ghê tởm!”
“Cô...”
Diệp Bắc Minh vung tay lên muốn đánh Lưu An An nhưng rốt cuộc bàn tay vẫn dừng ở không trung, sau cùng anh buông tay xuống, hừ một tiếng:
“Đồ điên khùng!”
Sau đó anh nhặt tấm hình lên rồi đạp cửa rời đi.
Lưu An An ngồi bệt xuống sàn nhà ôm mặt khóc nức nở.
Kết thúc rồi! Tình yêu của cô tan vỡ rồi!
[Yêu em đến cùng trời cuối đất, yêu em đến sông cạn đá mòn...]
Tiếng nhạc êm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tinh-vo-yeu/3471543/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.