- Cậu, đừng như vậy...
Nhược Huyên cúi đầu, căn bản cố lánh đi cái nhìn đầy nóng bỏng của hắn. Hiện tại cô gần như bị bao bọc bởi vòng tay rắn rỏi vững chãi của thiếu niên, hơi thở nam tính ấy chiếm đóng cả khoang mũi cô, tựa hồ không chừa cho cô chút ít biện pháp thối lui.
Giây phút này, thời điểm này, cô chợt lúng túng, chợt bất an, chợt ngỡ ngàng. Lúng túng vì bản thân chẳng bao giờ tiếp xúc thân mật với ai như thế, bất an rằng chính mình không thể làm chủ được con tim nữa rồi. Bởi, đứng trước hắn, cô luôn ở trong tâm thế sợ sệt, tim đập thình thịch, ngượng ngùng không rõ. Trần Mịch đã từng nói với cô, loại cảm giác này chứng tỏ cô đã...
Nhược Huyên ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến!
Cô không thể, chẳng thể thất bại dễ dàng như vậy. Trước hết, về thân phận, cô hoàn toàn không xứng với hắn. Mà về bối cảnh hiện tại, nếu hai người càng tiếp xúc thân mật thì mọi việc sẽ còn tồi tệ hơn. Nội những hành động mờ ám ở nhà vệ sinh hôm đó, rồi hôm nay hắn ngang nhiên bế cô tại chốn đông người, diễn đàn của trường chắc chắn sẽ xuyên tạc nhiều tình huống!
Cô làm sao quên được, bản thân mình đang là hội trưởng, điều tất yếu là cô phải gương mẫu và nghiêm túc. Một hội trưởng, không thể nào "yêu sớm". Cô rất sợ mất đi lòng tin của các giáo viên, rất sợ những ánh mắt soi mói chăm chăm nhìn mình, và càng sợ hơn là mẹ cô, cô không muốn bà phải thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tinh-den-nghien/4456603/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.