Đi tàu hoả tốc hành từ nam đến bắc, Bạch Thư Dư chịu đựng tốc độ chậm chạp vừa đứng lại vừadừng, sau khi bị giày vò bảy giờ xe cuối cùng đến trạm cuối Đài Bắc.
Xuống xe, sau khi rời khỏi sân đầy tiếng người ồn ào, Bạch Thư Dư bước ratrạm xe. Trước mắt vừa tiếp xúc với thành phố xa lạ, Bạch Thư Dư trongánh mắt lộ ra bất an.
Con đường đông nghịt khiến nàng mê võng* không biết phải đến chỗ nào tìm kiếm biểu tỷ mất liên lạc đã lâu.
(* mê võng: mê mang không rõ)
Nói về biểu tỷ Tăng Tử Tuyên, Bạch Thư Dư không khỏi nghĩ đến bà cố nội đang bệnh nặng ở quê bình đông.
Nàng và biểu tỷ đều là bà cố nội một tay vất vả nuôi lớn, đến nay hồi tưởngcuộc sống luôn luôn túng thiếu, theo năm tháng phát triển, bà nội thânthể ngày càng già yếu (nguyên văn: ngày càng lụn bại),nhiều năm ốm đaunằm trên giường mấy năm nay bệnh tình càng nặng thêm, bà bệnh nguy kịchhấp hối trên giường bệnh phảng phất sống lâu một giây đều là một thỉnhcầu xa xỉ.
Điều này làm cho bạch sách dư luôn luôn làm bạn bêncạnh bà nội đau lòng không thôi, bởi vì không đủ sức lo chi phí chữabệnh rất lớn, chỉ có thể nhìn bà nội càng ngày càng suy yếu hơn. Cuốicùng nàng quyết định lên bắc tìm kiếm biểu tỷ rời nhà nhiều năm, hy vọng biểu tỷ có thể cho nàng mượn một ít tiền để chữa bệnh cho bà nội.
Bạch Thư Dư và biểu tỷ Tăng Tử Tuyên kém năm tuổi, số phận lại rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tinh-co-nang-ngay-tho/2395665/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.