Côn Luân sơn nằm gần Tây Vực cách xa trung nguyên. Nơi đây quanh năm được bao bọc bởi tuyết trắng khiến dãy núi toát lên một vẻ thanh tao thoát tục lạ kì. Nhân sĩ võ lâm tại Tây Vực đa số là bàng môn tà đạo, tính tình ai nấy đều thô lỗ, võ công lại hiểm độc thế nhưng Hà Túc Đạo lại mang trong người nhiều nét thanh toát của hào kiệt Trung Nguyên, học rộng biết nhiều, kiếm thuật cao thâm của chàng cũng là do tự mình sáng chế chứ không học theo ai cả. Được giang hồ đặt cho cái tên Tam thánh thế nhưng với tính tình nho nhã và cách sống ẩn dật chàng chỉ xưng danh mình là Hà Túc Đạo.
Khi Quách Tương gặp chàng tại chân núi Thiếu Thất thì diện mạo anh tuấn và phong thái nho nhã của Hà Túc Đạo tuy chả mấy ấn tượng gì với nàng do trong lòng nàng mang nặng hình ảnh Dương Quá nhưng tiếng đàn của chàng thì đúng là “Cầm thánh”. Quách Tương còn phải khen thầm và cho rằng chỉ có tiếng tiêu của ông ngoại mình là Hoàng Dược Sư mới có thể so sánh tài nghệ với chàng được. Tuổi trẻ tài cao Hà Túc Đạo chỉ một tay đã hạ được bọn Thiếu Lâm Tây Vực đến khiêu chiến Thiếu Lâm Tự cứu Quách Tương để rồi mang trong lòng không ít vấn vương về nàng.
Thật ra Hà Túc Đạo gửi thư khiêu chiến Thiếu Lâm kỳ thực là muốn chuyển lời nhắn của Doãn Khắc Tây mà thôi chứ với bản tính khiêm nhường và thích sống ẩn dật của chàng thì không đời nào lại lặn lội vào Trung Thổ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tieu-ngao-giang-ho-ii/6064/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.