Hôm nay là ngày cuối cùng Mạc Vô Phong được ở lại Bạch Vân Viện nên cậu ấy dậy rất sớm, dậy sớm hơn cả Đông Phương Bạch. Cậu ta nhìn khuôn mặt đang say sưa ngủ của nàng rồi bất giác cười một mình. Đột nhiên cậu ấy nhớ ra mẫu thân có để lại một túi vải và nói là dành cho hai đứa bởi thế cậu ấy bước xuống giường tìm lấy túi vải đó. Nó nằm gọn ngay cạnh chiếc bàn bên cửa sổ, cậu ta mở ra thì trông thấy hai bộ y phục mới và chắc mẩm rằng một bộ dành cho nàng, một bộ dành cho mình.
- Vẫn là Hoa lão tiền bối của con chu đáo.
Mạc Vô Phong mặc bộ y phục lấy ra từ trong túi vải và gấp gọn gàng bộ y phục của nàng đặt lên đầu giường.
- Ta làm nàng thức giấc à.
Đông Phương Bạch trở mình, chỉ tay vào những tia nắng nhẹ chiếu qua khe cửa sổ
- Không phải chàng, là nó.
Mạc Vô Phong đưa bộ y phục cho nàng. Trong lúc nàng mặc lại y phục lên người câu ấy liền nói
- Ta muốn sống tại cốc Thủy Phong để hàng ngày được xem thần y cô nương nấu dược thảo.
Đông Phương Bạch vuốt lại mái tóc của mình trước khi nàng cột chúng lên, không quên mỉm cười trước câu nói của cậu ấy
- Chàng có muốn học y thuật luôn không.
- Ta sẽ học nếu như nàng dạy ta chứ không phải tiểu muội lắm miệng kia.
Nàng gật đầu, búi hết mái tóc đen dài của mình lên cao rồi ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tieu-ngao-giang-ho-ii/2988961/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.