Nhuận Nhi lấy lại bình tĩnh, nắm chặt lấy tay tỷ tỷ và hỏi:
- Ai bảo với tỷ hắn đã có nương tử?
Đông Phương Bạch nuốt nước mắt vào trong, thổn thức
- Tất cả đều tại ta. Biết rõ trước khi quen ta chàng đã có hôn ước với Diệp Đường Yên mà ta vẫn không kiềm chế được tình cảm của mình.
Nhuận Nhi biết rõ nàng đang hiểu nhầm mà cô ấy không tài nào cười được
- Chuyện hôn ước muội không biết. Còn chuyện của Diệp cô nương phái Không Động muội biết rất rõ, năm ngoái muội đã cùng huynh đệ Tửu Khí Ấp tới dự hôn lễ của cô ta và một đệ tử bản phái.
Trái tim Đông Phương Bạch như ngừng đập, ngay cả thở nàng cũng không thở nổi. Nàng không rõ mình đang nghe điều gì nữa, nàng cũng không rõ mình đã làm gì trong suốt ba năm qua. Cả đời nàng tự cho mình thông minh vậy mà lại mắc phải sai lầm lớn như thế này. Bao nhiêu nỗi nhớ nàng dồn nén đang tuôn trào ra, từng khoảnh khắc một, từng ký ức một. Nàng gục xuống trước tượng bồ tát, hai tay nàng bấu chặt thể xác mình. Nàng muốn thời gian quay trở lại, nàng muốn trở lại căn phòng tại Trình gia ba năm về trước, khi nàng còn đang nằm trong vòng tay cậu ấy. Nàng vẫn nhớ như in gương mặt thất vọng của cậu ấy, nhớ như in tiếng đổ vỡ của những ly rượu trong cơn tức giận của cậu ấy.
- Chắc chàng rất hận ta. Ta đã làm gì thế này…
Nhuận Nhi thấy nàng nấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tieu-ngao-giang-ho-ii/2988951/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.