Sau trận chiến giữa hai đệ tử Côn Luân và Tam Đại Tặc, đệ nhất kỹ viện thành Lạc Dương hiện giờ đang được tu sửa lại cho chỉn chu. Đúng là tiền trên trời rơi xuống giờ lại đem đi cống thổ địa, Hoa ma khóc thút thít đưa từng nén bạc cho mấy tên tới sửa sang. Mỗi lần bạc rời tay bà ta lại kêu gào thảm thiết hơn, các cô nương trong Vạn Hoa lâu thi nhau an ủi bà ta nhưng vô ích.
Tam Đại Tặc kể ra cũng có năng khiếu phá hoại, bọn chúng khi ấy chỉ có mỗi việc đi lên lầu và tấn công hai tên đệ tử Côn Luân đang say đắm bên các kỹ nữ thôi mà cũng vội tới mức bay thẳng qua nóc chứ chẳng thèm dùng bậc thang. Thế nên Vạn Hoa lâu mới tan tành tới mức này, ba tên là ba lỗ thủng, nóc lầu một còn được làm từ loại gỗ đắt tiền nữa. Bảo sao mà Hoa ma không khóc cho được.
Điền Bá Quang sau khi rời núi Hằng Sơn, hắn đi loanh quanh nhiều nơi mà không tìm thấy một ai trong số huynh đệ Thông Thiên cốc cả. Hôm nay đặt chân vào Lạc Dương hắn vẫn mong có thể tìm được một người trong số họ thôi. Biết là họ đang lưu lạc giang hồ tìm cho ra kẻ hãm hại Nhậm Doanh Doanh nhưng đi theo họ còn hơn về Hằng Sơn một mình.
Hắn dừng chân tại một kỹ viện lớn tại thành Lạc Dương. Trên bảng hiệu có đính ba chữ to tướng ‘Vạn Hoa lâu’. Điền Bá Quang tự nhủ
“Nghe tên thôi ta đã ngửi thấy hương thơm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tieu-ngao-giang-ho-ii/2988794/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.