Chương trước
Chương sau
Thời Tiêu: Uầy, vui đó, nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến tớ?

Giang Minh Tú: Liên quan rất lớn à nha, tớ vừa mới biết được Vân Thu lúc trước học cùng trường cấp 3 với chúng ta. Cậu có nhớ lúc còn học cao trung, cậu vẽ truyện tranh rồi gửi bản thảo qua mấy nơi không?

Thời Tiêu học chuyên ngành mỹ thuật, lúc trước muốn làm họa sĩ vẽ tranh biếm họa. Thời trung học có nộp bản thảo ở một số nơi, xuất bản vài truyện tranh ngắn, đều là kiểu soup gà cho tâm hồn [1].

Sau khi trở thành sinh viên mỹ thuật thì khá bận nên chỉ vẽ vài bức tranh. Lúc ấy chỉ là một họa sĩ nghiệp dư, hơn nữa truyện tranh thời học sinh của cô khá non nớt và ngây thơ, cô cũng không nghĩ nhắc đến chuyện cũ này cho người khác biết. Vậy nên chuyện này ngoại trừ cô thì chỉ có Giang Minh Tú biết, còn những người khác thì không hề biết những việc này.

Hiện tại kỹ năng vẽ của cô đã khác trước, tiến bộ khá nhanh. Sau khi học xong năm cuối đại học, cô đã đăng tải các bản thảo truyện tranh chỉnh chu hơn trước lên mạng. Sau đó thì được một biên tập viên nhìn trúng. Nhờ vậy, hơn một năm sau cô trở thành tác giả truyện tranh mạng có mấy chục vạn fan hâm mộ.

Mặc dù thành tựu này không có gì đáng nói, nhưng truyện của cô cũng được đăng trên website có danh tiếng, cô dùng tên Trản Trản [2] làm bút danh.

Thấy Giang Minh Tú vẫn chưa trả lời tin nhắn, Thời Tiêu liền đi ra khỏi phòng ngủ thì bắt gặp Tần Dữ đang đặt bữa sáng lên bàn. Anh đứng cạnh bàn ăn, ánh sáng liền theo đó chiếu vào người anh.

Trong lòng Thời Tiêu liền thốt ra câu cảm thán: Sắc đẹp mê người!!!

Cùng lúc này, Tần Dữ ngước mắt lên, nhìn thấy Thời Tiêu, dùng âm thanh ấm áp dễ chịu: "Sao còn không nhanh lại đây."

Mặt Thời Tiêu đỏ bừng, nhìn lại khuôn mặt mỉm cười của đối phương, cô mới không bị cám dỗ đâu!!! Nghĩ như vậy, Thời Tiêu liền thẳng lưng, bước đến một cách oai phong.

Cô ngồi xuống ăn bữa sáng do Tần Dữ làm.

Tần Dữ là trưởng khoa phẫu thuật, không biết có phải vì lý do này không, nhưng anh làm gì cũng có trật tự rõ ràng, rất kiểm soát bản thân, như không có gì làm khó được anh vậy. Chỉ là bận rộn hơn người bình thường một chút thôi.

Thời Tiêu ngậm đũa trong miệng, chớp mắt nhìn anh, hỏi: "Hôm nay anh được nghĩ, vậy có đến bệnh viện không?"

Bởi vì đang ăn cơm, nên Tần Dữ đã để cặp kính gọng vàng sang một bên. Anh nghe Thời Tiêu nói xong, ngẩng đầu lên nhìn cô một chút rồi lấy khăn giấy được đặt gần đó, nhẹ nhàng lau nước sốt trên khóe môi cô.

Thời Tiêu cảm nhận được hơi thở mát lạnh của anh đến gần, vô thức nhắm mắt lại. Cô liền nghe thấy tiếng cười nhẹ bên tai.



"Chưa quen nữa à? Chúng ta đã kết hôn được một tháng rồi."

Thời Tiêu cảm thấy hành động của anh giống như đang lau miệng trẻ con, cô mở mắt ra liền thấy anh đang ở rất gần cô, trong mắt còn hiện lên nụ cười nhẹ.

Cái người này nhìn thì thoát tục không nhiễm bụi trần [3], nhưng thực chất anh rất xấu tính, rất thích trêu chọc cô.

Đồ khốn này.

"Anh cũng không phải người máy, anh đã làm việc cả tháng rồi nên cần được nghỉ ngơi."

Thời Tiêu chớp mắt: "Vậy hôm nay anh sẽ ở nhà cả ngày à?"

"Ừ." Anh nhẹ nhàng nói, trên môi nở nụ cười. Anh đã ăn xong bữa sáng, sau đó chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng người, đột nhiên đến gần Thời Tiêu, cứ như vậy nhìn cô ăn.

Thời Tiêu mới nhai có hai miếng đã bị cảm giác tồn tại mạnh mẽ của anh làm phiền đến mức giơ tay đẩy mặt anh ra. Sau đó ăn hai ba miếng để xong bữa sáng, khuôn mặt vốn diễm lệ lại làm hành động này, thành ra nhìn có chút ngốc nghếch.

"Dạo gần đây không phải em luôn muốn đến công viên giải trí sao? Tối nay anh đi cùng em, bữa tối thì đặt bên ngoài."

Hai mắt Thời Tiêu liền ngạc nhiên trợn tròn, động tác nhai cơm của cô đột nhiên tăng tốc.

Chú thích:

[1] Soup gà cho tâm hồn [心灵鸡汤]: Chicken soup for the soul - đề tài những câu chuyện, những sự việc mang nhiều kiến thức, trí tuệ và tình cảm, tràn trề năng lượng tích cực, mềm mại và ấm áp. Có thể trau dồi tình cảm, là những món ăn bồi bổ tinh thần; cũng có thể làm cho tâm trạng trở nên phấn chấn, cổ vũ ý chí khi gặp trắc trở và oan ức. Ta cũng có thể hiểu nôm na là món ăn bồi bổ tinh thần.

[2] Trản Trản [盏盏 / Zhan Zhan]: Cái chén nhỏ.

[3] Gốc là trăng thanh gió mát [thanh phong tễ nguyệt / 清风霁月]: một cách ẩn dụ của người Trung Quốc cho những sự vật/sự việc thanh cao, điềm tĩnh, tốt đẹp không nhiễm bụi trần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.