Trong sách sử nói, thời cổ đại, loài người đại đa số sống không đến một trăm tuổi, khi ấy sinh mạng mọi người có vẻ rất cô đọng, trong thời gian ngắn ngủi mấy chục năm, phải trải qua sinh đẻ tự nhiên, những điều bất ngờ thường xuyên xảy đến, già yếu chớp mắt là tới… cùng với sinh ly tử biệt đếm không được.
Đến khi về già, họ thường vì mất đi vai trò xã hội mà vô công rồi nghề, thế là những chuyện cũ khổ đau cả đời sẽ như nước suối dưới lòng đất, không ngừng cuồn cuộn phun trào lên, ngâm thế giới tinh thần cô độc đầy rẫy vết thương.
Bỗng nhiên, Lâm Tĩnh Hằng có chút mơ màng đầu nặng bước nhẹ, giống như cũng cảm nhận được loại hoang mang “chìm trong chuyện cũ” đó.
Cảm xúc người lái dao động mạnh sẽ ảnh hưởng tinh thần lực. Lâm Tĩnh Hằng có tinh thần lực cao, khi một mình nắm giữ mạng tinh thần, trị số rớt một chút cũng không hề gì, nhưng lúc này hai người họ dùng chung một mạng tinh thần, đều kẹt trên một trị số rất khéo, hơi rơi một tẹo, rất có thể sẽ bị mạng tinh thần của cơ giáp bắn ra.
Lục Tất Hành vừa thấy biểu cảm của hắn liền biết hỏng rồi, lập tức tự mình chủ động rời khỏi mạng tinh thần, may mà cậu phản ứng kịp thời, vừa thoát ra liền nhìn thấy Lâm Tĩnh Hằng hơi loạng choạng, chắc là đã nhận được cảnh cáo của mạng tinh thần.
Lục Tất Hành chợt nhanh trí nói: “Quân đoàn trí tuệ nhân tạo còn ở phía sau!”
Lâm Tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-thu-pham/2162631/quyen-6-chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.