Nổi da gà trước bọn họ một bước, là Hope lẻn vào cứ điểm Thành Thiên Sứ.
Theo lý thuyết, tiên tri suốt đời vác lá cờ lớn “sinh mạng và tự nhiên”, hiểu văn minh nói khoa học, bình thường sẽ không bị quái lực loạn thần hù dọa, nhưng “cái chết” dẫu sao vẫn là một lĩnh vực chưa bị chinh phục, dưới tấm màn đen đều là nỗi sợ hãi, huống chi mấy người bọn họ còn đang nhân lúc trăng mờ gió cao đi trộm đạo – Hope theo bản năng hơi run run.
Woolf chưa chết?
Không thể, từng nghe nói nhân vật chính của hôn lễ vắng mặt, chưa từng nghe nói nhân vật chính của tang lễ xin phép, liên minh tổ chức một lễ tang lớn như thế, không thể biểu diễn cáo biệt quan tài rỗng chứ?
Như vậy… đây là một đoạn ghi âm?
Tựa hồ cũng không thể.
Woolf vừa tỏ rõ vừa ám chỉ, phục bút ngàn dặm, từ thật xa dụ họ đến cứ điểm Thành Thiên Sứ đào đất, chỉ để cho họ một đoạn ghi âm? Gửi một bưu kiện cài mật khẩu có thể làm ông cụ mệt chết à?
Đương khi trong lòng Hope ngờ vực không chắc, tất cả thiết bị chiếu sáng của cứ điểm Thành Thiên Sứ cùng nhau tắt ngấm.
Cúp điện rồi.
Cảnh tượng cứ điểm nhân tạo cúp điện vô cùng đáng sợ, cả cứ điểm Thành Thiên Sứ như rác vũ trụ bị vứt, lẻ loi trôi nổi giữa ngân hà mênh mông, ngay sau đó là lực hút thay đổi, lực hút do sức người duy trì bắt đầu mất đi hiệu lực.
May mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-thu-pham/2162606/quyen-6-chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.