Tuy rằng Lục Tất Hành cũng táy máy chân tay, nhưng quan hệ thân mật và quan hệ xã giao xét cho cùng không giống nhau, huống chi dù là Lục Tất Hành, cũng không hay phá hoại sự nghiêm túc của Thống soái ở nơi công cộng.
Một nắm đấm sắt không khách sáo này của Trịnh tư lệnh khiến Lâm Tĩnh Hằng kinh ngạc quên cả phản kháng.
Mà Trịnh Địch đấm một phát chưa hết giận, còn đấm thêm mấy phát nữa, thù mới hận cũ vài chục năm đều ở trong mấy cú đấm này, Lý Forlan bên cạnh nghe thấy tiếng “bốp bốp” trầm đục, khóe mắt không khỏi giật nhẹ.
“Nhiều năm như vậy, con mẹ nó ngươi không chịu nói một tiếng!”
Phổi Lâm Tĩnh Hằng cũng suýt bị ông ta đập văng ra, Lục Tất Hành ở bên cạnh thấy sắc mặt hắn từ trắng hóa đỏ, lại từ đỏ thành trắng, thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ đại địch trước mặt mà Thống soái nhà họ sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
Lâm Tĩnh Hằng siết chặt nắm đấm, một tay đẩy Trịnh Địch ra, lui vài bước, song hắn trầm mặc một hồi, lại không có phản ứng gì đặc biệt mạnh, chỉ thản nhiên nói: “Các ông có tác dụng gì?”
Trịnh Địch: “…”
Tên lỏi này là khốn nạn thật, không phải giả vờ, vừa rồi đập một trận chưa đã.
“Ta không có ý hạ thấp các vị, nhưng – các vị năm đó có binh quyền có thể tự do điều động không? Ở trung ương liên minh có quyền nói chuyện không? Các vị có bối cảnh gia tộc không? Có chỗ dựa vững chắc dùng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-thu-pham/2162602/quyen-6-chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.