Nhưng người đó mặc dù động tác nhanh như giống loài biến dị, sức tay lại không mạnh, bàn tay nắm bả vai Lâm Tĩnh Hằng cẩn thận đến khẽ khàng, tay kia thì đệm lưng hắn, liền sau đó, mùi rượu nồng nặc thốc vào mặt.
Lâm Tĩnh Hằng giật mình, tiếp theo có cảm giác cổ bị liếm nhẹ, đôi tay ấn trên người hắn nhanh chóng bắt đầu không đàng hoàng.
Tối như hũ nút bị người ta đè lên cửa giở trò lưu manh, đây thật sự là một trải nghiệm rất mới mẻ, Lâm Tĩnh Hằng nhất thời hơi dở khóc dở cười, đành phải đè lại bàn tay trượt đến ngực hắn, ngẩng cằm né ra: “Tổng trưởng Lục, thể diện của ngài đâu?”
Lục Tất Hành ậm ừ hừ một tiếng, dáng vẻ vô tội như say đến lạc mất phương hướng rồi.
Lâm Tĩnh Hằng nghe xong tiếng hừ này, nắm cổ áo cậu, cúi đầu ngửi ngửi: “Là em uống nhiều, hay quần áo của em uống nhiều?”
Lục Tất Hành giả say bị vạch trần tại trận: “… Anh như thế em cũng không tiện rượu say làm càn nữa.”
Cậu hít sâu một hơi, dựa lên cạnh cửa, gác cằm vào hõm vai Lâm Tĩnh Hằng, trên vai có khuy kim loại và quân hàm cứng ngắc, cọ lên mặt cậu, dính hơi lạnh đêm khuya của sao Khải Minh, gặp phải hơi thở liền kết một tầng sương mỏng, giống như mùa mưa vẫn chưa qua. Cậu nắm ngược bàn tay Lâm Tĩnh Hằng đang túm cậu, cả buổi cũng chưa ủ ấm lên, kích động nhất thời qua đi, Lục Tất Hành bắt đầu cảm thấy mình hơi đường đột.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-thu-pham/2162558/quyen-5-chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.