Lục Tất Hành nắm nhẹ thiết bị đầu cuối cá nhân của mình, trầm mặc giây lát, định thần lại khỏi sự loạn nhịp tim ngắn ngủi, ánh mắt cố định trên một điểm, hơi hơi mím môi.
Đây là một thần sắc tập trung suy nghĩ.
Lâm Tĩnh Hằng rõ ràng là vai diễn hùng hổ dọa người kia, thế nhưng nhìn biểu cảm của đối phương, có một chớp mắt như vậy, hắn cảm thấy thấp thỏm.
Lâm Tĩnh Hằng thiên tính lãnh đạm mà giảo hoạt, lúc cần thiết có thể đóng rất nhiều vai, cũng rất giỏi bốc thuốc đúng bệnh, có thể lừa ông Harden mười bốn năm chưa hoàn hồn. Hắn từng mang một ngàn tầng ngụy trang, nhưng nhiều năm qua chưa lột một lớp nào. Bởi vì từ sau khi Lục Tín chết, hắn không thể có được cảm giác an toàn từ bất cứ ai nữa –
Chiến hữu không được, họ đều dựa vào hắn, coi hắn là chủ tâm cốt, chủ tâm cốt phải vĩnh viễn thẳng tắp cắm ở đó; trưởng bối không được, nếu họ được, Lục Tín cũng chẳng chết không minh bạch; thân nhân duy nhất cách hắn xa như mười vạn năm ánh sáng, đến nỗi bây giờ cơ hồ binh qua chĩa vào nhau; thậm chí Lục Tất Hành cũng không được, năm ấy Lục Tất Hành còn quá trẻ, hơn nữa ở trong mắt hắn quá tốt đẹp, là báu vật hắn nâng niu trong tay.
Báu vật quá quý giá là không thể mang đến cảm giác an toàn, chỉ có thể tăng thêm bất an.
Cho nên hắn xuất phát từ bản năng tự bảo vệ mình, nhiều năm qua vĩnh viễn hoài nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-thu-pham/2162548/quyen-5-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.