Turan giống như tông vào cửa hỏng khu ngôn ngữ trong đầu, người bình thường đều không hiểu cô nàng đang kêu la cái gì, đám dân kỹ thuật của bộ công trình thấy động tác túm cổ áo Tổng trưởng của cô còn tưởng rằng hai vị này chiến tranh lạnh không âm không dương hơn mười năm rốt cuộc phải thượng cẳng tay hạ cẳng chân rồi, xét thấy “chỉ chửi đổng, không đánh nhau” trước nay là tôn chỉ tối cao của bộ công trình, đám dân kỹ thuật tập thể tránh xa ba mét, chuẩn bị ra ngoài kêu bảo vệ.
Thế nhưng Lục Tất Hành đã hiểu.
Bởi vì đối với một số người mà nói, một số vết thương qua lâu năm, vết sẹo chồng chéo thành vảy ngược không thể chạm vào, cho dù một chữ, một dấu chấm câu, một làn gió nhẹ, đều có thể đau nhói chỗ đó. Đồng tử cậu khẽ co lại, cằm rõ ràng căng lên, nhưng chỉ là một chớp mắt.
Lập tức, Lục Tất Hành nhẹ nhàng nắm cổ tay Turan, ngăn bàn tay thiếu tôn trọng, mặt không đổi sắc hỏi: “Cô đang nói, hộ vệ đi theo đội viễn chinh bắt được mật khẩu truyền tin của Bạch Ngân Thập Vệ ở khu vực gần Mân Côi Chi Tâm?”
Turan mở miệng định nói gì đó nhưng Lục Tất Hành lại khoát tay cắt ngang.
Cậu bóp cổ tay, trên thiết bị đầu cuối cá nhân chiếu ra một tấm bản đồ tuyến đường vũ trụ của Thiên Hà Số 1, trải từ trên trần bộ chỉ huy xuống, phủ kín mặt đất.
Lục Tất Hành đứng dậy, thong dong đi đến dưới tấm bản đồ: “Chúng ta bây giờ căn cứ tin tức có hạn, tiến hành một phán đoán đại khái trước, tôi nhớ năm đó quân trung ương các nơi lục đục với liên minh, đám hải tặc Đoàn Quang Vinh và Hiệp hội chống Utopia mạnh ai nấy làm, chiến sự nhiều phía hết sức giằng co, xem ra bây giờ sự tình có chút thay đổi. Rất có thể liên minh đã một lần nữa thống nhất quân trung ương các đại thiên hà, Hiệp hội chống Utopia không có động tĩnh, cứ tạm coi như nó ngủ đông đi, Đoàn Quang Vinh chuẩn bị đầu hàng.”
“Đoàn Quang Vinh khống chế Thiên Hà Số 1, mà Thiên Hà Số 1 là báu vật của nền văn minh Lịch Tân Tinh, song phương không thể dùng đạn đạo tùy ý oanh tạc điên cuồng như ở Thiên Hà Số 8, đại khái tốn thời gian lẫn nhau mười mấy năm, rốt cuộc sắp ra một thái bình thịnh thế, thì lại có kẻ nhảy ra phá rối – xét từ thủ đoạn khống chế của chip, tựa hồ là ‘Quân Đoàn Tự Do’ năm ấy không nên trò trống. Tướng quân Turan nói, bắt được mật khẩu truyền tin của Bạch Ngân Thập Vệ ở gần Mân Côi Chi Tâm, rất có thể là đến vì tốp hải tặc này. Xét theo như vậy, các nhóm võ trang ra hồn bên ngoài bây giờ sợ rằng đều đã tụ tập lại, vừa khéo để chúng ta gặp.”
Turan không nhịn được nói: “Không phải, Tổng trưởng, liên lạc giữa Bạch Ngân Thập Vệ, và mật khẩu truyền tin của mệnh lệnh triệu hoán thống nhất, dùng hệ thống mã hóa khác nhau, đây là quy…”
“Trong lịch sử liên minh, Bạch Ngân Thập Vệ phần lớn thời gian là quan hệ khế ước với liên minh, không hề phục tùng chỉ huy, nghe nói bình thường vào thời điểm thế này, bản thân các cô có một cơ chế quyết sách khác. Không ngờ nhiều năm qua đi, triệu hoán tập hợp vẫn đang tiếp tục sử dụng phương thức mã hóa cũ, rất nhớ tình cảm xưa đấy, có điều không an toàn lắm.” Lục Tất Hành nhìn thẳng vào mắt Turan, “Thế nào, tướng quân Turan, cô còn muốn nói gì?”
Turan nhìn vào mắt cậu, bỗng nhiên chẳng nói được điều gì, cô hoài nghi ngoại trừ loại trí tuệ nhân tạo vô tâm vô tư như Trạm Lư, không ai dám nhắc lại chuyện “Lâm Tĩnh Hằng có lẽ còn sống” trước đôi mắt này nhìn chăm chú.
Lục Tất Hành cầm bình giữ nhiệt lên uống một ngụm cà phê pha lúc sáng, cà phê còn nóng, khói trắng nghi ngút bốc ra từ miệng bình, chôn vùi hết thảy cảm xúc trong mắt cậu, cậu điềm nhiên như không tiếp tục: “Nghe nói khi khu vực hoạt động của loài người mở rộng, hơi không chú ý, thì động vật cỡ lớn trong môi trường xung quanh sẽ rất dễ tuyệt chủng, ngược lại là con gián con chuột không mấy nổi bật, có thể dễ dàng dung nhập xã hội của bất cứ con người nào – quả nhiên, bất kể là ‘đế quốc’ hay ‘chủ nghĩa’, hai tổ chức hải tặc lớn trước sau suy tàn, trái lại những hạng đẳng cấp thấp buôn ma túy lập nghiệp này thành họa lớn trong lòng liên minh, năm đó kịp thời đóng cửa Thiên Hà Số 8 là chúng ta gặp may mắn. Trạm Lư – điều động một số nhân thủ từ bộ công trình, bộ thông tin và bộ quy hoạch chuẩn bị chiến tranh, tôi cần một tổ phân tích tình báo tổng hợp.”
“Vâng!”
“Trang bị ổn định lỗ hổng thời gian đội viễn chinh sử dụng có thể chịu nhiễu loạn năng lượng cường độ nào? So sánh với không có trang bị ổn định, tính ổn định của lỗ hổng thời gian tăng bao nhiêu? Mau chóng cho tôi một con số ước tính.”
“Tổng trưởng, số liệu tương quan đang trong phân tích.”
“Trạm Lư, giúp tôi tìm đọc trình độ nghiên cứu của liên minh trước kia nhằm vào khu lỗ hổng thời gian tự nhiên, hòng biết người biết ta.”
“Được, hiệu trưởng Lục.”
“Còn có…”
Turan lặng lẽ thở ra một hơi, có chút mù mờ đứng ở đó, nghe cậu đâu vào đấy mà sai một đám người xoay vòng vòng, phát giác sự bất đồng của Tổng trưởng Lục Tất Hành này với cựu Tổng trưởng Edward.
Cựu Tổng trưởng Edward nhìn liên minh, bất kể là dùng ánh mắt hướng về hay căm thù, trước sau luôn là ngưỡng mộ, trong lòng ông luôn cảm thấy Thiên Hà Số 8 là một phần của liên minh, coi trung ương liên minh là “chính thống” cao không thể với, ông đồng ý “độc lập”, nhưng có lẽ đến chết cũng chưa từng nghĩ, có một ngày mình sẽ ngang vai ngang vế với liên minh.
Mà Lục Tất Hành sau mười một “năm Độc Lập”, đã trải qua chiến loạn và chia lìa không kết thúc, dùng máu và lửa một lần nữa đúc lên chính quyền Thiên Hà Số 8, lúc này cậu nhìn liên minh, là nhìn thẳng hờ hững, trong mắt cậu, bất luận là liên minh, quân trung ương cựu bộ của Lục Tín, hay ba thế lực hải tặc lớn, đều không có gì đáng sợ, cũng không có gì không thể chiến thắng. Cậu sẽ cẩn thận đánh giá thực lực của đối phương, sau đó tính toán là tiến lên đạp một phát, hay cảnh giới nghiêm ngặt mà án binh bất động.
“Tướng quân Turan,” Lục Tất Hành bố trí xong một vòng nhiệm vụ, gọi cô một tiếng, “Đi theo tôi.”
Turan hoàn hồn, vội vàng đuổi theo.
Lục Tất Hành dẫn cô đi đến hành lang, sở chỉ huy căn cứ Ngân Hà Thành sáng sủa sạch sẽ, xuyên qua cửa sổ nhà cao tầng, có thể thu hết căn cứ Ngân Hà Thành vào đáy mắt, trạm thu phóng cơ giáp khổng lồ chiếm cứ cách đó không xa, đậu một loạt trọng giáp – sản xuất từ nhà máy công nghiệp quân sự của chính Thiên Hà Số 8 – hình dáng tiêu điều, lẳng lặng chỉ về một hướng trên không trung, hệt như căn cứ quân sự của trung ương liên minh năm đó.
Mấy năm nội chiến suýt nữa phá hủy Thiên Hà Số 8, xét trên ý nghĩa nào đó, cũng đào tạo tôi luyện họ, trong quân tự vệ Thiên Hà Số 8 hiện giờ không còn tay mơ mới học lái cơ giáp, mỗi người đều đã trải qua hàng trăm trận chiến, như là cổ vương cuối cùng sống sót trong cái bình bịt kín.
Lục Tất Hành hỏi Turan: “Cô nói có bao nhiêu khả năng Bạch Ngân Thập Vệ để tôi sử dụng?”
Turan nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
“À, không có gì,” Lục Tất Hành cười, “Gọi cô ra, là muốn nhờ cô làm giúp tôi một việc, tôi cần quân tự vệ các cô bây giờ căn cứ đặc tính lỗ hổng thời gian chúng ta nắm giữ, vạch ra một phương án chiến lược đặc thù, trọng điểm ở làm sao đưa đủ nhân thủ ra lỗ hổng thời gian, và lỡ như gặp phải tình huống khẩn cấp cần rút lui từ bên kia lỗ hổng thời gian thì thao tác như thế nào.”
Turan sửng sốt: “Cậu muốn…”
“Tôi phải đi một chuyến, Thiên Hà Số 8 đã ngăn cách với các thiên hà khác mười một năm Độc Lập, tôi phải đi xem mọi người đã đi đến bước nào rồi.” Lục Tất Hành dừng lại, “Đương nhiên, tôi cũng cảm thấy rất hứng thú với hải tặc Quân Đoàn Tự Do, nếu như có thể, tốt nhất là kiếm được chút gì của bọn họ về nghiên cứu, không tham khảo, dự phòng tối thiểu thôi.”
“Mười mấy năm rồi, mọi người cũng nên giơ lưỡi dao ra rồi,” Lục Tất Hành nói đến đây, không giải thích gì khoát tay bảo Turan, “Đi chuẩn bị đi.”
Không còn ai vây thành một vòng, mở cuộc họp phê phán nhân viên phi võ trang là cậu không nên ra tiền tuyến nữa, bây giờ cậu muốn đi đâu thì đi, với ai đều chỉ một câu “đi chuẩn bị” nhẹ tênh.
Turan nhìn cậu một cái thật sâu, nhưng cô không nhìn thấy một chút manh mối trên mặt Lục Tất Hành, cũng không biết cậu là đơn thuần muốn đi làm một cây gậy chọc cứt chỉ sợ thiên hạ không loạn, hay muốn đi tìm kiếm tín hiệu mờ ảo kia.
Trong một chớp mắt, Turan đột nhiên hối hận, nếu năm ấy cô thật sự mặc cho Lục Tất Hành rời khỏi Thiên Hà Số 8, ra ngoài điểm nhảy vũ trụ đồng sinh cộng tử với người kia, liệu rằng sự tình có một kết quả khác hay không?
Nhưng hối hận là một loại tình cảm tiêu hao bên trong như thế, mỗi một nhân vật phản diện đều phải học cách khống chế loại cảm xúc này, Turan cúi đầu, nhanh chóng chuyển dời sự chú ý vào lượng công việc khổng lồ, đáp một tiếng, rảo bước rời khỏi.
Tại biên giới Thiên Hà Số 1, binh lực của Quân Đoàn Tự Do và liên minh đang không ngừng tụ tập lại, song phương đã im lặng giằng co mấy ngày.
Phương tiện cơ sở trên hành tinh lấy du khách làm chính không đủ công năng, vật tư chủ yếu dựa vào bên ngoài cung cấp, sinh hoạt bình thường là không cách nào tự cấp tự túc, bọn hải tặc cũng không đồ sát hàng loạt, chỉ là vừa đổ bộ đã “nổ nhầm” kho dự trữ ống tiêm dinh dưỡng, trong tình huống trong ngoài không thông, trên hành tinh lập tức giật gấu vá vai, kế đó xuất hiện thiếu thức ăn và nước uống quy mô lớn, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
Hải tặc không chặn tín hiệu của con tin, mặc cho các con tin tuyệt vọng mỗi ngày rát bỏng cổ họng gửi cầu trợ ra ngoài.
Tại Votaw của Thiên Hà Số 1, mới sáng sớm trong đại sảnh quốc hội đã ngồi đầy người, lặng ngắt như tờ, giống như trước cuộc chiến vậy.
Trung ương liên minh đã một lần nữa vào làm chủ Votaw, đây là ngày thứ mười sự kiện khống chế hành tinh.
Nhưng nhìn kỹ, đại sảnh quốc hội lúc này lại có bất đồng với trước cuộc chiến, trước cuộc chiến, vị trí chính giữa là để cho quản ủy hội Vườn Địa Đàng, nghị viên các thiên hà đảng phái rõ ràng, lấy quản ủy hội làm trung tâm, ngồi thành một vòng trong địa bàn của mình, các chính khách ưu nhã mạnh vì gạo bạo vì tiền, quân ủy ở vị trí xếp sau mé ngoài cùng, như một đám đại ngốc không hợp với nền văn minh đương đại. Song lúc này, trong đại sảnh quốc hội cơ hồ toàn là quân phục của các quân chủng, chỉnh tề đầy áp lực.
Nguyên soái Woolf ung dung đến muộn.
“Nguyên soái,” Một lão tướng quân mang quân hàm thượng tướng phá tan sự yên lặng, “Người dân các nơi Thiên Hà Số 1 đều đang tổ chức lên tiếng ủng hộ, chúng ta chỉ lên án và giằng co không phải là cách, rốt cuộc làm thế nào, ngài phải cho một chương trình chứ.”
Tổng tư lệnh Thiên Hà Số 1 tiếp lời: “Sao Serbia khoảng một tuần sau sẽ quay khỏi khu nguy hiểm của Mân Côi Chi Tâm, tôi sợ bọn hải tặc đến lúc đó sẽ có động tác.”
Ông ta chưa dứt lời, cửa chính đại sảnh quốc hội đã bị đẩy mở, Vương Alan rảo bước đi vào: “Bọn chúng đã có động tác.”
Nói đoạn lão hất cổ tay, một đoạn phim thời sự từ trong thiết bị đầu cuối cá nhân bay ra giữa đại sảnh quốc hội: “Hải tặc vũ trụ vừa mới tuyên bố, tiến hành bỏ phiếu công khai toàn dân trên hành tinh bị khống chế, trong vòng một tuần.”
“Hải tặc tiến hành bỏ phiếu công khai? Không phải trò cười à! Bọn chúng bỏ phiếu cái gì?”
Vương Alan không trả lời, trong đoạn phim đã chiếu ra đề tài bỏ phiếu – lão quân phiệt Woolf có phải đã phạm tội phản nhân loại hay không.
Đại sảnh quốc hội ồ lên, mọi người nhìn về phía Nguyên soái Woolf ngồi ngay ngắn trên đài chủ tịch.
Woolf bình tĩnh làm một động tác tay, dằn tiếng ồn xuống.
“Hoặc là bỏ phiếu theo ý chúng, hoặc là chết,” Vương Alan trầm giọng nói, “Kết quả bỏ phiếu khỏi cần nghĩ cũng biết, chúng làm như thế, không chỉ đang làm nhục bản thân Nguyên soái, càng là đang giễu cợt tinh thần tự do dân chủ nền tảng của liên minh, chúng ta phải có hành động mạnh mẽ. Chín mươi lăm tiếng sau sao Serbia sẽ rời khỏi khu vực nguy hiểm của Mân Côi Chi Tâm, bộ phân tích chiến lược cho rằng, hải tặc sẽ thừa cơ chiếm toàn diện hành tinh, chúng ta phải hạ nó trước đó. Để uy hiếp liên minh, đối phương chưa hề chặn thông tin liên lạc, nguyên trú quân hành tinh vẫn dùng ám hiệu liên lạc với chúng ta – nghe nói hiện giờ trên hành tinh một số người dân thử phá vây đến hướng Mân Côi Chi Tâm, có một số đã thành công thoát khỏi sao Serbia, chứng minh hải tặc cũng có nhiều kiêng kị với Mân Côi Chi Tâm, không dám xâm nhập vùng cấm, tôi đề nghị vòng qua Mân Côi Chi Tâm, tập kích bất ngờ từ phía sau.”
Tại Thiên Hà Số 8, Lục Tất Hành thức thâu đêm, cậu chuẩn bị đích thân dẫn một chi võ trang và tinh anh bộ công trình đến khu lỗ hổng thời gian thăm dò nông sâu, Turan và bộ công trình đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng tính nguy hiểm vẫn có, bởi vậy trong tay có rất nhiều công việc cần phân loại bàn giao.
Trạm Lư rất im lặng, đã quen với cách làm việc và nghỉ ngơi của cậu.
Sáng sớm, Lục Tất Hành gửi xong mail công việc cuối cùng, uống một hơi cạn ly trà nguội, trực tiếp dẫn Trạm Lư xuất phát.
Khi hạm đội tới gần khu lỗ hổng thời gian, Lục Tất Hành mở một bản báo cáo trên thiết bị đầu cuối cá nhân – là một bản báo cáo công việc theo lệ đội viễn chinh gửi về sớm nhất, miêu tả những gì tai nghe mắt thấy khi họ xuyên qua khu lỗ hổng thời gian, trong đó, Bạc Hà có nói đến một loại khoang sinh thái, vừa vặn là loại năm đó cậu nhặt được ở bên ngoài sao Bắc Kinh β.
Lâm Tĩnh Hằng năm đó bất kể là vào nhầm hay là có kế hoạch, hắn thật sự đã xuyên qua khu lỗ hổng thời gian đến Thiên Hà Số 8.
Mật khẩu truyền tin viễn trình mười mấy năm trước… Người nguyên thủy cũng biết mật khẩu định kỳ thay đổi là thường thức, tuy rằng mật khẩu truyền tin viễn trình phức tạp hơn mật khẩu bình thường nhiều, nhưng không phải không có nguy cơ bị phá giải, Bạch Ngân Thập Vệ tiếp tục sử dụng một mật khẩu liên lạc nhiều năm như vậy, nghe không hợp lẽ thường.
Thế thì… là ai còn đang sử dụng mật khẩu cũ?
“Hiệu trưởng Lục,” Trạm Lư bỗng nhiên lên tiếng, “Thầy tựa hồ không khỏe lắm, có cần khoang y tế không?”
“Không.” Lục Tất Hành bị hắn gọi hoàn hồn, đột nhiên phát hiện trong lòng có một khu vực nguy hiểm bùng lên đốm lửa, vội vàng đi tới dập tắt.
Lần đầu tiên, cậu tràn lòng ảo tưởng khôi phục hệ thống Trạm Lư, Trạm Lư chính miệng phá tan ảo tưởng của cậu.
Lần thứ hai, cậu điên điên khùng khùng xuyên qua lỗ hổng thời gian, đi tìm kiếm manh mối về người kia, manh mối lại nói với cậu rằng, hãy từ bỏ hi vọng, đừng nằm mơ ban ngày nữa.
“Không thể có lần thứ ba.” Lục Tất Hành nghĩ.
Ngã chết ba lần ở cùng một chỗ, sợ rằng thật sự ngu đến không thể sống lại nữa.
Cậu nên bình tĩnh chấp nhận hiện thực, chấp nhận người kia giống với Lão Lục và Tổng trưởng Edward, đã rời khỏi cậu… Chỉ là rời xa hơn một chút.
Lục Tất Hành thu lại mạch suy nghĩ, thuận miệng chuyển hướng đề tài hỏi Trạm Lư: “Đúng rồi – anh tìm được người phù hợp với mẹ tôi trong kho số liệu của anh chưa?”
Việc này nói ra dài dòng, khi Lục Tất Hành phát hiện Lâm Tĩnh Hằng và Độc Nhãn Ưng có việc giấu mình, cậu từng thử điều tra, nhưng không có manh mối gì, hơn nữa đây thuộc về việc tư, Lục Tất Hành không có quá nhiều thời gian đặt vào việc tư, bởi vậy tra được thì được mà không được thì thôi, chỉ thỉnh thoảng lúc Trạm Lư quản quá rộng mới lấy việc này cho hắn làm.
Điểm chung của Lâm Tĩnh Hằng và Độc Nhãn Ưng, trừ chính cậu ra, tựa hồ chỉ còn lại quan hệ với Lục Tín, theo Trạm Lư nói, hai người trở mặt kết thù là bởi vì Lâm tướng quân chạy tới Thiên Hà Số 8 đòi di vật của Lục phu nhân, phương thức không hữu hảo lắm.
Lục Tất Hành có một ngày trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh bỗng nảy ra suy nghĩ kỳ lạ, nghĩ thời gian phu nhân của Lục Tín trốn đến Thiên Hà Số 8 vừa vặn là cùng năm cậu ra đời, liệu người mẹ chưa bao giờ gặp mặt của cậu có liên quan gì đến bà hay không?
Lục phu nhân khi còn sống là học giả nổi danh, tư liệu không hề khó tìm, Lục Tất Hành lấy ra một tấm ảnh chụp mẹ cậu do Độc Nhãn Ưng để lại, nhờ Trạm Lư hỗ trợ điều tra, đúng như dự đoán không thu hoạch được gì.
Điều này ngược lại khiến Lục Tất Hành nhớ tới nghi vấn kéo dài kia – Độc Nhãn Ưng cho cậu biết mẹ cậu là một học giả làm công việc trồng người, Lục Tất Hành lúc bé từng thử tra, mà không tra ra bà rốt cuộc thuộc trường nào, phỏng đoán có lẽ bà đến từ thiên hà khác. Vừa vặn Trạm Lư từng vận hành hệ thống Trái Cấm, tuy rằng đã ngừng nhưng số liệu vẫn còn, có thể tra được bất cứ ai từng đăng kí trong Vườn Địa Đàng. Để Trạm Lư rỗi việc bớt xem phim về loài bò sát, cậu tìm chút việc cho trí tuệ nhân tạo thẩm mỹ khó hiểu này làm.
“Không có, rất xin lỗi, hiệu trưởng Lục,” Trạm Lư trả lời, “Tôi căn cứ theo ngoại hình và đặc trưng thân phận của vị phu nhân này sàng chọn hơn hai ngàn người nghi ngờ, so sánh với gien não bộ của thầy, nhưng không một ai phù hợp.”
Lục Tất Hành hơi bất ngờ: “Không có người này? Chẳng lẽ là Lão Lục bịa ra lừa tôi?”
Độc Nhãn Ưng làm gì phải lừa cậu chuyện này?
Trong cơ giáp bắt đầu vang lên nhắc nhở an toàn, cho mọi người biết họ đã đến khu lỗ hổng thời gian, Lục Tất Hành lơ đãng đeo mặt nạ dưỡng khí của quần áo du hành vũ trụ, cài dây an toàn, thầm nghĩ: “Mình không thể là do ông ấy tự đẻ chứ?”
“Trạm Lư, bỏ qua điều kiện thân phận của bà ấy, sàng tra gien của tôi và…”
Lục Tất Hành còn chưa nói hết câu, lốc xoáy lỗ hổng thời gian không ổn định đã đến sớm, thoáng cái chặn đoạn còn lại, Trạm Lư chỉ kịp lưu nửa mệnh lệnh của cậu –
Thời gian trong lỗ hổng thời gian chỉ tích tắc, bên ngoài đã im lặng trôi qua chín mươi tiếng.
Sâu trong Mân Côi Chi Tâm, người tổng phụ trách Thiên Hà Số 8 mở mắt, lần đầu tiên tận mắt thấy Thiên Hà Số 1 tràn ngập khói thuốc súng.
Trên hành tinh con tin, kết quả “bỏ phiếu công khai” đếm ngược một giờ, sao Serbia sắp rời khỏi bên cạnh Mân Côi Chi Tâm, liên minh gửi cảnh cáo thứ mười hai đến hải tặc bị phớt lờ, liền chĩa nòng pháo vào hải tặc.
Ngày này, bốn giờ sáng thời gian Votaw, hải tặc vũ trụ nã phát súng đầu tiên, trên tuyến đường bên ngoài hành tinh con tin, đánh giáp lá cà với quân liên minh đến áp sát.
Cùng lúc đó, quân trung ương liên minh đóng tại biên giới Thiên Hà Số 1 mạo hiểm tính mạng xâm nhập Mân Côi Chi Tâm, chuẩn bị vòng ra phía sau hải tặc.
Cuộc biểu diễn “chim sẻ đứng sau” này bị đôi mắt nấp ở sâu trong Mân Côi Chi Tâm thu hết vào đáy mắt.
Bạc Hà của đội viễn chinh lái mấy “cơ giáp sơ cấp” ở tiền tuyến, phản ứng năng lượng nhỏ nhoi của cơ giáp sơ cấp dễ dàng bị quấy nhiễu của Mân Côi Chi Tâm che đậy, quân trung ương liên minh lẻn đi trong Mân Côi Chi Tâm không hề phát hiện, cả chiến đội bị Bạc Hà dùng máy quay quân dụng quay lại, gửi cho Lục Tất Hành từ đầu đến cuối.
“Nói như thế nào đây, quân liên minh còn nhược thế hơn tôi tưởng.” Một người của bộ công trình dưới tay Lục Tất Hành chỉ các tham số của cơ giáp nói, “Tuy rằng binh lực dư dả, nhưng cơ giáp quân dụng so với mười một năm trước, thoạt nhìn không nâng cấp quá nhiều.”
Một người của tổ phân tích tình báo nói: “Bên phía hải tặc cũng chưa chắc có ưu thế gì, phòng ngự phương hướng Mân Côi Chi Tâm ngay cả tàu vũ trụ phi võ trang cũng chẳng phòng được, tôi đã bảo họ sẽ bị mai phục, Tổng trưởng…”
“Suỵt,” Lục Tất Hành thấp giọng nói, “Nhìn kỹ đi.”
Đội viễn chinh yên ắng dùng kỹ thuật của mình giúp phục binh liên minh chặn không gian bất ổn do khu lỗ hổng thời gian hỗn loạn sinh ra, để quân trung ương liên minh nguyên vẹn xuyên qua vùng cấm trong truyền thuyết.
“Đây là trời xanh phù hộ!” Quân trung ương không hay biết gì phát động xung phong, như thần binh trời giáng trực tiếp cắt vào từ phía sau hải tặc, “Liên minh vạn tuế, tuyên ngôn tự do vạn tuế.”
Nội ứng trên sao Serbia lập tức có phản ứng, xé phòng tuyến phía sau yếu ớt của hải tặc ra một lỗ hổng, vô số con tin trên hành tinh như chim sổ lồng, các tàu vũ trụ lớn bé đua nhau chạy trốn.
“Tổng trưởng Lục, rất nhiều tàu vũ trụ của dân thường chạy trốn lao tới vùng gần Mân Côi Chi Tâm, hôm nay khu lỗ hổng thời gian đặc biệt sôi động…”
“Không làm khó nhân viên phi võ trang, nhường đường cho họ qua,” Lục Tất Hành phân phó một câu, sau đó cậu dừng một chút, lại thấp giọng nói, “Chỉ cần họ có vận may.”
Cuộc bỏ phiếu hải tặc tổ chức trong con tin vừa vặn kết thúc tại điểm thời gian này, chỉ là trùng hợp? Chỉ để giễu cợt liên minh?
Trên tiểu hành tinh bị vứt bỏ, quân liên minh giáp công hai mặt vây chặt hải tặc vũ trụ, tàu vũ trụ phi võ trang xoay một góc lớn đầy nguy hiểm, định vòng qua chiến trường đào tẩu, trú quân vùng ven Thiên Hà Số 1 liên minh đã chuẩn bị sẵn sàng đón họ.
Đúng lúc này, biến cố xảy ra –
“Tổng trưởng Lục, ngài xem!”
Sao Serbia mới thoát ly Mân Côi Chi Tâm, vừa vặn đi qua một trạm không gian bỏ hoang nhiều năm của liên minh, trạm không gian đột nhiên phát ra phản ứng năng lượng mạnh, bên trên vậy mà mai phục một hạm đội hải tặc súng ống sẵn sàng, từ trước mặt tách đôi nạn dân và quân liên minh sắp hội hợp, há cái miệng đáng sợ cắn tới những con người tay không tấc sắt đó, quân liên minh thoáng chốc rơi vào hỗn loạn.
Trên sao Serbia, đồng hồ đếm ngược cuộc bỏ phiếu kết thúc, bên “Woolf có tội” đạt được 95% phiếu bầu, trên thân mỗi một cơ giáp hải tặc đều chiếu ra chữ “Woolf có tội” đỏ tươi, oanh tạc điên cuồng như ăn mừng.
“Tổng trưởng Lục!”
“Đúng là khiến người ta có chút nhìn không quen,” Lục Tất Hành đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, “Thế nào, các vị, đã gặp phải, không bằng hôm nay chúng ta thử đao xem?”
“Rút đi che chắn không gian -“
“Đội viễn chinh né ra.”
“Điều chỉnh pháo ion -“
Lục Tất Hành gật đầu ra hiệu cho Trạm Lư.
Song đương khi pháo ion của quân tự vệ Thiên Hà Số 8 còn chưa bắn ra, một chiến đội cơ giáp te tua đột nhiên từ hướng bên ngoài Thiên Hà Số 1 lao vào, như một đám cao thủ tuyệt đại quần áo tả tơi, thoáng chốc đâm xuyên quân liên minh và quân đoàn hải tặc đang quấn vào nhau.
Lục Tất Hành cau mày: “Từ từ.”
Lúc này, cựu bộ Bạch Ngân Cửu trong quân tự vệ Thiên Hà Số 8 chợt lên tiếng: “Tổng trưởng Lục, là Bạch Ngân Thập Vệ!”
Lâm Tĩnh Xu điều khiển chiến trường siết chặt nắm tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay: “Anh nhất định phải -“
Woolf ở Votaw đứng bật dậy: “Ngươi nói cái gì?”
Tim Lục Tất Hành đập thình thịch không rõ vì nguyên nhân gì: “Trạm Lư, anh có thể thử cùng họ…”
Cậu chưa dứt lời, Trạm Lư đã kết nối vào kênh truyền tin của Bạch Ngân Thập Vệ – kênh truyền tin của đội võ trang kiêu ngạo nhất toàn vũ trụ này không cài mật khẩu.
Lục Tất Hành nghe thấy một… giọng nói vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của cậu, nói giữa lửa đạn liên tục: “Các vị, lâu lắm không gặp, mười sáu năm qua đi, cũng chẳng tiến bộ mấy nhỉ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]