“Diệp Reeve tự mình thừa nhận lão đã cấu kết với hải tặc, bứt rứt không chịu nổi, cho nên tự sát tạ tội? Đúng, cứ điểm Chim Ruồi vị trí địa lý tế nhị, sau khi Quân Đoàn Quang Vinh chiếm Votaw, Diệp Reeve lấy danh nghĩa ‘bảo vệ liên minh’ quay đầu lại đối phó Hiệp hội chống Utopia cũng rất tế nhị, cho nên? Hôm nay Diệp Reeve tế nhị, ngày mai Nguyên soái Woolf cũng tế nhị, ngày kia có lẽ ta cũng sẽ tế nhị.” An Crewe thổi bọt trên nước trà, cười một tiếng, quay lại gật đầu với đoàn túi khôn, “Đừng để ý mớ lộn xộn này, các ngươi nói tiếp đi.”
“Tướng quân, Hiệp hội chống Utopia hôm nay đã điều động hàng trăm trọng giáp, sẽ lập tức lái đến Thiên Hà Số 8, ngài xem chúng ta phải chăng cũng nên hành động rồi?”
“Không vội, không dễ dàng như thế đâu, ngươi có biết năm đó khi trung ương liên minh bức bách Lâm Tĩnh Hằng giải trừ võ trang, đã điều động bao nhiêu trọng giáp không?” An Crewe cúi đầu, vùi đầu vào các mục số liệu chiến trường, “Quan sát một thời gian nữa, Hiệp hội chống Utopia sợ rằng phải đến thêm một trăm trọng giáp mới được, Lâm Tĩnh Hằng thực sự dễ đối phó như thế thì ta đã ra tay lâu rồi – lại nói, ai biết số trọng giáp võ trang trên tay Lâm Tĩnh Hằng rốt cuộc ở đâu ra, lúc trước chẳng lẽ đều là giả heo ăn hổ?”
“Trước mắt chúng ta còn chưa thể cài gián điệp hữu dụng ở Thiên Hà Số 8, nhưng theo tin tức đường nhỏ nói, là thu được trên chiến trường.”
“Cái rắm, trọng giáp của Hiệp hội chống Utopia ra sao các ngươi không biết à? Là loại hình này à?” An Crewe cắt ngang hắn, “Mấy năm nay Lâm Tĩnh Hằng lén ở vực ngoại cắm rễ rất sâu đấy, chẳng trách hắn lựa chọn nấp ở Thiên Hà Số 8.”
“Tướng quân,” Một người khác trong đoàn túi khôn nói, “Ngài hãy chú ý một chút chuyện Thiên Hà Số 8 di tản người dân.”
An Crewe hơi nghiêm mặt lại: “Nói đi.”
“Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên rút hết dân cư gần tiền tuyến, trạm không gian cũng dời vị trí toàn bộ, theo chúng tôi phân tích, khả năng là hắn muốn xây dựng một chuỗi cứ điểm quân sự, lấy…”
“Ăn no rửng mỡ à?” An Crewe triệt để mất kiên nhẫn, lại lần nữa thô lỗ cắt ngang kẻ não tàn tên “túi khôn” này, cảm giác đám “túi khôn” triệu đến từ Thiên Hà Số 7 này chính là để tôn lên sự anh minh thần võ của chính ông ta, “Ưu thế của Lâm Tĩnh Hằng là tính cơ động mạnh, đặc điểm là quân trong tay ít, hiện giờ đi theo lối ‘lấy ít thắng nhiều’, ‘lấy tiến công làm phòng thủ’, xây ‘Vạn Lý Trường Thành’ làm gì? Ngươi cho rằng hắn ngu xuẩn như ngươi à?”
Đám túi khôn không dám hó hé gì nữa.
Cả phòng họp im lặng giây lát, An Crewe không để ý những người khác, ánh mắt nặng nề dừng trên bàn họp, chốc lát sau ông ta hỏi một câu không đầu không đuôi: “Di tản hết rồi?”
“Đúng vậy.”
An Crewe đột nhiên nghĩ đến điều gì, đứng bật dậy: “Mẹ nó không nói sớm, chỉnh đội!”
Vừa rồi ông ta còn nói Lâm Tĩnh Hằng không dễ đối phó, phải đợi Hiệp hội chống Utopia “đến thêm một trăm cơ giáp nữa”, đột nhiên lại đổi ý, đám cấp dưới không theo kịp nhịp ngơ ngác nhìn nhau.
Cận vệ nhắm mắt theo đuôi, đầu óc mù tịt: “Tướng quân, không phải ngài nói…”
“Còn không ra tay thì sẽ không kịp,” An Crewe trầm giọng nói, “Vẫn chưa nhìn ra à? Lâm Tĩnh Hằng tính toán không cầm cự được thì trực tiếp nổ điểm nhảy vũ trụ, cách ly Thiên Hà Số 8!”
Lâm Tĩnh Hằng đích thân trấn giữ tiền tuyến, đồng thời theo dõi cả hai bên chiến sự tiền tuyến lẫn di tản người dân, bởi vì Hiệp hội chống Utopia trong khoảng thời gian này điên cuồng điều binh từ thiên hà khác đến Thiên Hà Số 8, bám riết không tha, song phương đã giằng co hơn mười ngày.
Tiền tuyến còn đỡ, chỉ cần đạn đạo dư dả, tên Turan kia dù sao cũng không dễ chết được, chủ yếu là việc di tản người dân, khiến hắn lao tâm lao lực quá độ.
Nếu muốn phân tán nguy hiểm, phải chia người làm rất nhiều đợt, nhưng thứ nhất Lâm Tĩnh Hằng không có nhiều nhân thủ, thứ hai cũng không thể kéo dài thời gian. Thế nhưng, nếu muốn tốc độ, dùng tàu vũ trụ lớn và trọng giáp chở đầy người lại không lo xuể, hơn nữa làm như vậy một khi trên đường hộ tống xảy ra sự cố, số người thương vong chắc chắn không chỉ hàng chục triệu, cả Lâm Tĩnh Hằng lẫn Tổng trưởng chẳng ai gánh nổi trách nhiệm này.
Hắn tự cho là tài giỏi mấy thập niên, giờ đây mới phát hiện, thì ra bảo vệ thật sự khó hơn phá hoại nhiều lắm, phải có ba đầu sáu tay mới đủ dùng.
Mười mấy ngày, Lâm Tĩnh Hằng cơ hồ không chợp mắt.
Lục Tất Hành mới thu xếp xong một nhóm dân cư di tản, biết được nhóm người cuối cùng đã ở trên đường, vì thế nhân thời gian rỗi gió bụi mệt nhoài chạy tới trung tâm chỉ huy tiền tuyến.
Vừa đi còn vừa trao đổi chuyện quy hoạch tinh cầu với nhóm Tổng trưởng.
“Bất kể cuối cùng chúng ta đóng cửa Thiên Hà Số 8 hay không, nhân khẩu tụ tập đều cần thiết,” Lục Tất Hành nói, “Thứ nhất là tiết kiệm chi phí giao thông vũ trụ, thứ hai tăng hiệu ứng tụ tập nhân khẩu, Thiên Hà Số 8 phần lớn các nơi đều đất rộng người thưa, ít nhất trong vòng trăm năm không có vấn đề khan hiếm tài nguyên thiên nhiên, chờ phát triển ổn định rồi, số lượng nhân khẩu tăng, lại mở rộng khu cư trú cũng được.”
“Tôi biết, đạo lý là đạo lý này,” Tổng trưởng Edward thở dài, “Nhưng… vẫn hi vọng chúng ta đừng đi đến bước đóng cửa Thiên Hà Số 8.”
Kể cũng châm chọc, tân chính phủ Thiên Hà Số 8 thành lập, là dựa trên tín ngưỡng đối với tuyên ngôn tự do, mà hiện giờ họ lại phải phản liên minh.
Trên lý trí mọi người đều thừa nhận điều này là đúng, mà trên tình cảm luôn không chấp nhận được, như một đám oán phụ chia tay cả trăm lần với hạng đàn ông cặn bã vẫn còn ngó đứt tơ vương.
Thật ra ngay cả Lâm Tĩnh Hằng cũng kháng cự, chẳng qua vì đây là đề nghị của Lục Tất Hành nên hắn không lên tiếng mà thôi.
Lục Tất Hành luôn cảm thấy, kỳ thực Lâm yêu liên minh, chỉ là tình yêu này mâu thuẫn và trầm lắng, đè dưới nhiều tầng thù hận và lạnh lùng, dẫu cho liên minh đã tổn thương hắn nặng nề.
Nền tảng tầng dưới chót linh hồn phức tạp của hắn, có mấy thứ là đến từ liên minh, không cách nào dứt bỏ.
Lục Tất Hành gật đầu chào vệ binh, quét khóa gien, đi thẳng vào trung tâm chỉ huy, bước chân lại chợt dừng ngay cửa – trên tai trái và tai phải Lâm Tĩnh Hằng đeo hai cổng truyền tin khác nhau, một bên nối với Turan, một bên nối với đội hộ vệ di tản người dân, lúc này khó được hai bên đều ngậm miệng, hắn đã chợp mắt trong thời gian rỗi rãi ngắn ngủi.
Tư thế ngủ cũng rất nghiêm chỉnh, Lục Tất Hành không tưởng tượng nổi còn có người có thể ngủ ngay ngắn như thế, giống như trong chớp mắt nào đó, mí mắt nhắm lại không mở ra, cơ trên người chưa kịp thả lỏng, thì người đã không còn ý thức.
Trạm Lư hình người ở bên cạnh hắn phát hiện Lục Tất Hành tiến vào, quay sang cậu định nói chuyện.
Lục Tất Hành vội vàng giơ một ngón tay lên.
Trạm Lư suy nghĩ một chút, đoạn hắn ở tại chỗ biến thành hình tay máy, đeo trên lưng ghế của Lâm Tĩnh Hằng.
Lục Tất Hành im lặng dùng khẩu hình hỏi: “Anh lại hết điện rồi à?”
Trạm Lư hình tay máy xòe bàn tay, hai dòng chữ nhỏ màu xanh nhảy ra trên lòng bàn tay: “Tôi trước mắt lượng điện dư dả, nhưng nghiên cứu cho thấy, khi người yêu gặp nhau, có vật thể hình người hoặc giống hình người ở bên cạnh bàng thính, sẽ khiến cả hai đều không thoải mái.”
“Anh biến thành cái gì cũng thế thôi,” Lục Tất Hành đưa dòng chữ nổi trên thiết bị đầu cuối cá nhân ở cổ tay cho Trạm Lư xem, cũng mở thành chữ xanh bảo vệ môi trường, “Anh có cảm giác tồn tại quá cao, còn thích can dự vào cuộc sống của chủ hơn cả thú cưng.”
Trạm Lư xanh biếc sửa lại: “Tôi không ‘can dự’, tôi chỉ quan sát và ghi lại.”
Để không tạo ra tiếng bước chân, Lục Tất Hành cởi giày ở cửa, chân trần yên ắng đi đến trước mặt Lâm Tĩnh Hằng, quỳ một gối dưới chân hắn.
Lâm Tĩnh Hằng đặt một tay trên đầu gối, khớp xương rõ ràng, ngón tay thuôn dài, Lục Tất Hành nhìn thấy trong lòng rất ngứa ngáy, muốn sờ mà lại không nỡ quấy rầy, vì thế tay giơ lên đó, cách hai milimet đặt hờ trên mu bàn tay Lâm Tĩnh Hằng.
Tay máy trên lưng ghế hơi nghiêng về phía trước, Trạm Lư rất đỗi tò mò nhìn động tác khiến trí tuệ nhân tạo khó hiểu này: “Xin hỏi đây là từ trường đặc biệt nào đó à? Xin lỗi, tôi không thể đo được.”
“… Tôi không phải đang vận công.” Lục Tất Hành ngượng ngùng lấy tay về, “Người yêu không phải nên có việc hay không đều dính vào nhau mỗi ngày, cắm hai ống hút vào một ly nước cùng nhau uống, cùng nhau lãng phí vô số thời gian làm một số chuyện vô vị à? Tôi hơn nửa tháng qua tổng cộng chỉ nói với anh ấy ba câu, một câu là ‘dự tính có thể hoàn thành đúng hạn’, một câu là ‘an toàn’, một câu hữu dụng duy nhất chính là ’em nhớ anh’, cộng lại chưa tới mười lăm chữ.”
Tay máy Trạm Lư trả lời: “Câu cuối do lúc ấy tín hiệu bị quấy nhiễu nên bên này không nhận được.”
Lục Tất Hành: “…”
Nếu đóng cửa Thiên Hà Số 8, có lẽ cô đảo thiên hà nho nhỏ này sẽ trở thành một chốn đào nguyên. Cho dù điểm nhảy vũ trụ bị nổ có thể xây lại theo bản đồ cũ, muốn nối lại không gian đứt gãy, ít nhất cũng phải hàng trăm năm, chừa một cửa vào tuyến đường ngầm cho Bạch Ngân Thập Vệ, còn lại có thể bỏ toàn bộ, mà nếu chỉ chừa một lối vào, dẫu bị quân địch tìm được, cũng dễ thủ khó công.
Trăm năm sau, chẳng lẽ Thiên Hà Số 8 sẽ thua kém liên minh hỗn loạn?
Lục Tất Hành nghĩ, nếu cậu có thể sống cuộc sống mỗi ngày vừa mở mắt là có Lâm Tĩnh Hằng, bảo cậu làm gì cũng được.
Đúng lúc này, trong một bên tai nghe của Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên truyền đến tiếng gọi: “Tướng quân!”
Lâm Tĩnh Hằng lập tức choàng tỉnh dậy, song hắn mở mắt ra đột nhiên gặp ánh mắt Lục Tất Hành, tức khắc hơi mơ hồ, ngây người chốc lát, biểu cảm ngoài trạng thái này hiếm khi nhìn thấy trên mặt hắn, Lục Tất Hành phản ứng rất nhanh, lập tức dùng thiết bị đầu cuối cá nhân chụp lại, nhảy lên trốn xa hai mét trước khi Lâm Tĩnh Hằng giơ tay tóm cậu, đắc ý huơ huơ tấm ảnh hai tấc hiện lên trên cổ tay: “Em phải mang về làm khung, in 3D.”
Trạm Lư: “Hiệu trưởng Lục, theo pháp luật quản lý trị an của liên minh, dùng ảnh chụp trộm in ảnh người 3D thuộc về hành vi quấy rối tình dục.”
Lâm Tĩnh Hằng dở khóc dở cười, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nửa chừng lại nhớ đến món nợ Lục Tất Hành không nói tiếng nào tự ý ra tiền tuyến còn chưa kịp tính, vì thế lại cố đanh mặt, trừng mắt nhìn cậu một cái.
Hắn kết nối truyền tin, tỉnh táo như chưa hề ngủ, hỏi Turan nơi tiền tuyến: “Sao thế?”
“Hiệp hội chống Utopia lại đang tăng binh, cấp năng lượng ước tính khoảng một trăm trọng giáp.”
Lâm Tĩnh Hằng bóp mũi, cảm thấy Hiệp hội chống Utopia yêu hắn quá sâu đậm: “Đừng đối đầu, cứ né bọn chúng vài vòng trước, chờ bên kia di tản nhân khẩu xong ta sẽ tăng viện cho ngươi…”
“Tướng quân,” Đây là một đội hộ vệ khác trong kênh truyền tin phụ trách di tản dân thường, “Quân trung ương Thiên Hà Số 7 đột nhiên di chuyển, nhìn ra hướng tiến, là muốn vòng đến phía trước đội vận chuyển.”
“Giấy thông hành” là một loại tín hiệu ánh sáng đặc thù, ở trong vũ trụ có thể cho đội ngũ gần đó tự động nhận được hành trình của cơ giáp và thân phận hành khách, một khi cơ giáp vũ trụ chiếu dấu hiệu này, có nghĩa là nó chở dân thường phi võ trang, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo bảo vệ dân thường, quy củ giao hẹn mà thành trong vũ trụ chính là gặp giấy thông hành không được tấn công.
Đương nhiên, loại giao hẹn này phòng quân tử không phòng tiểu nhân, hải tặc vũ trụ chắc chắn không tuân theo, nhưng quân trung ương Thiên Hà Số 7 khó tránh khỏi phải cân nhắc.
“Tướng quân,” Bên kia, cận vệ của An Crewe nói, “Hình như bọn họ chiếu ‘giấy thông hành bảo vệ dân thường’.”
An Crewe hơi bất ngờ: “Ta đời này thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tĩnh Hằng yếu thế.”
Tuy nói “binh bất yếm trá”, dưới quỷ đạo, dùng thủ đoạn gì đều là rất bình thường, nhưng mỗi người làm việc vẫn có thiên hướng và phong cách của mình, một số người cho dù giả dối, cũng là sự giả dối hung ác kiểu hổ lang.
“Bạn vực ngoại của hắn mang đến cho hắn vật tư quân dụng, sao không tiện thể tặng ít binh đến?” Nói đoạn An Crewe vẫy tay, chiến đội cơ giáp từ trong điểm nhảy vũ trụ nối đuôi nhau ra, ngang ngược đáp ngay trên đường của đội vận chuyển, nòng pháo lạnh lẽo giơ lên, đội hộ vệ Thiên Hà Số 8 buộc phải dừng lại, cơ giáp hộ vệ làm thành một vòng, bao vây tàu vũ trụ chở đầy dân thường vào giữa.
“An tướng quân, dựa theo quy củ, chúng ta không thể tấn công dân thường phi võ trang.”
An Crewe hỏi ngược: “Ta đã hạ lệnh nổ súng à?”
“Tướng quân,” Turan nói vào tai trái Lâm Tĩnh Hằng, “Hiệp hội chống Utopia đang ùa đến hướng tuyến đường dân dụng, đội hộ vệ rút lui không?”
“Tướng quân, An Crewe chặn đường, từ chối đối thoại, làm thế nào đây?”
“Ngươi cản Hiệp hội chống Utopia một chút, đội hộ vệ còn ở giữa đường, không thể để bọn họ lên tuyến đường dân dụng.” Lâm Tĩnh Hằng nói với Turan.
Turan không đủ người, lực lượng võ trang của cô đã bị đội hộ vệ phân đi rất nhiều, cô cắn răng nói: “Tuân lệnh – nhưng tướng quân, nhất định phải bảo họ nhanh lên, tôi tối đa chỉ có thể ngăn cản Hiệp hội chống Utopia nửa tiếng, nếu không sẽ toi cái mạng già này.”
Lục Tất Hành hỏi: “An Crewe này là người như thế nào?”
Lâm Tĩnh Hằng đứng dậy, cài Trạm Lư trên cánh tay: “An Crewe thoạt nhìn không có tâm kế gì, vui cười giận mắng, đôi khi còn hơi thô lỗ, nhưng ông ta rất được cựu bộ của Lục Tín quý mến. Ông ta từng làm cận vệ trưởng cho Lục Tín, sau đó biểu hiện nổi trội, được Lục Tín cho đi rèn luyện, vốn định để ông ta tích lũy một chút quân công, vài năm sau thăng thiếu tướng điều về quân ủy…”
Không ngờ, bản thân Lục Tín không đợi nổi.
“Ừm,” Lục Tất Hành gật đầu, “Đôi khi anh rất khó phân biệt một người rốt cuộc là đối xử với người ta chân thành, dùng thật lòng đổi lấy thật lòng, hay tâm cơ thâm trầm, khôn khéo.”
Mọi người luôn có một số ấn tượng cứng nhắc, cảm thấy những người thoạt nhìn hơi lỗ mãng, tính tình không tốt, thậm chí có chút lầm lì, đều là “tính tình thật” không khôn ranh gì.
Lâm Tĩnh Hằng: “Chuẩn bị cơ giáp – gửi yêu cầu đối thoại cho An Crewe một lần nữa, ta muốn nói chuyện với ông ta.”
“Lâm Tĩnh Hằng.” An Crewe trong sự giằng co nhìn lướt qua yêu cầu liên lạc, vuốt cổ tay mình, ông ta dùng một loại ngữ khí như độc thoại nói với cận vệ bên cạnh, “Đôi khi ngươi thật sự cảm thấy thế giới này bất công, cùng là ở tiền tuyến giắt đầu trên thắt lưng, xuất thân từ học viện Ulan hay không có xuất thân, đãi ngộ trên trời dưới đất – mà bên trong học viện Ulan cũng có khác biệt, ‘sinh viên tốt nghiệp ưu tú’ mỗi năm vừa tốt nghiệp đã có hàm sĩ quan, ít nhất cũng là một trung tá, trong một lứa học sinh, ai cuối cùng có thể giành được vinh dự này, là trên danh sách nhập học đã phác thảo sẵn. Lâm thượng tướng này, khởi điểm đã đứng trên chung điểm của người khác, bản thân lại đi con đường như vậy… Ha, dù sao đám phàm phu tục tử chúng ta cũng không thể lý giải. Ta với hắn không có gì để nói cả.”
Yêu cầu liên lạc lại lần nữa bị từ chối.
Trên tàu vũ trụ chở khách, rất nhiều người đều là từ thuở chào đời lần đầu tiên du hành vũ trụ, những người chưa bao giờ được Vườn Địa Đàng chăm sóc này hơn nửa đời đều giãy giụa mà sống, gần bốn phần có đủ loại sang chấn tâm lý. Dù rằng tàu vũ trụ so với cơ giáp đã đủ thoải mái, đến môi trường vũ trụ đáng sợ vẫn sẽ phóng đại vô hạn lo âu, sợ hãi và trầm cảm.
Theo thời gian song phương giằng co ngày càng dài, không khí cũng ngày càng bất an, không biết là ai đột nhiên suy sụp gào khóc, khoang y tế chờ ở bên cạnh cấp tốc có phản ứng, tiến lên kéo người suy sụp đi, nhưng sự khủng hoảng mang tính quần thể đã bị châm ngòi nổ.
Cùng lúc đó, thấy Hiệp hội chống Utopia ngày càng đi xa trên tuyến đường dân dụng, Turan buộc lòng phải ra tay. Nhưng đây không hề là một thời cơ tốt – tuyến đường dân dụng tình hình giao thông đơn giản, điểm nhảy vũ trụ tương đối ít, đối với đội du kích tương đối không thân thiện, Turan bất chấp khó khăn vòng đường lên thẳng, xuyên qua điểm nhảy vũ trụ chặn đại quân Hiệp hội chống Utopia, trực tiếp bắn ra một loạt đạn đạo.
Hiệp hội chống Utopia cấp tốc tản ra, đồng thời phát hiện kẻ đánh lén ngoài mạnh trong yếu, khoảng trăm trọng giáp hình thành một vòng vây, phong tỏa điểm nhảy vũ trụ có thể chạy trốn, trực tiếp giam đám Turan ở trung tâm hòng bắt rùa trong hũ.
“Các vị,” Turan nói trong kênh truyền tin, “Nhiệm vụ của chúng ta hôm nay không phải là tiêu diệt bọn họ tại đây, chúng ta…”
Cô còn chưa dứt lời, Hiệp hội chống Utopia đã phản kích, pháo ion năng lượng cao chồng lên nhau tầm tã trút xuống như mưa.
Turan: “Đê tiện – tránh ra!”
Quân tự vệ bị lửa đạn của đối phương tấn công phải tránh lui mấy chục cây số.
“Vệ đội trưởng, hãy xem bản đồ.”
Turan hít một hơi, điểm nhảy vũ trụ kế tiếp trên đường cách nửa ngày hành trình, một khi tới gần nơi đó, nhóm dân thường chưa kịp di tản cùng đội hộ vệ sẽ vào phạm vi quét viễn trình của trọng giáp.
“Bọn họ bị kẹt trong khe thời không à, sao còn chưa đi? Chết tiệt!”
Quân tự vệ không hề có lựa chọn, chỉ có thể xông lên đón lửa đạn, song phương đều khai hỏa lực đến lớn nhất, trên kênh truyền tin bắt đầu liên tiếp có điểm sáng tắt đi – mỗi một điểm sáng đều đại diện cho một cơ giáp bị bắn rơi.
Cảnh báo lồng phòng hộ bị hỏng khiến đầu Turan đau như búa bổ: “Câm miệng!”
Đúng lúc này, Hiệp hội chống Utopia giống như ý thức được họ đang bảo vệ cái gì, đội ngũ trọng giáp đột nhiên chia làm đôi, chủ lực tiếp tục lửa đạn oanh tạc, hơn ba mươi trọng giáp nhân lúc bọn Turan không có sức ngăn cản, vòng qua khu giao chiến, lao thẳng đến điểm nhảy vũ trụ phía trước!
“Tướng quân, không cầm cự được nữa!”
Lâm Tĩnh Hằng gửi yêu cầu đối thoại lần thứ ba, vẫn bị An Crewe từ chối, An Crewe vừa không trao đổi cũng không nổ súng, giống như đã quyết tâm phải tiêu hao với họ.
Lâm Tĩnh Hằng: “Đạn đạo mở đường, bắn tới!”
“Tướng quân, một khi chúng ta nổ súng trước, giấy thông hành sẽ không còn hiệu lực…”
Lâm Tĩnh Hằng không để ý, mặt không biểu cảm hạ chỉ lệnh tấn công, cơ giáp bao vây tàu vũ trụ đột nhiên thay đổi đội hình.
An Crewe giống như thở phào nhẹ nhõm mà mỉm cười: “Ta đã nói, Lâm Tĩnh Hằng hắn chơi trò chủ nghĩa nhân đạo vũ trụ gì, chuẩn bị…”
Đúng lúc này, cận vệ đột nhiên đi tới: “Tướng quân, ngài phải xem cái này.”
An Crewe: “Đợi lát nữa lại…”
“Tin tức bên phía liên minh truyền đến, ‘quân trung ương’ các nơi đều đã trả lời, họ đang tìm ngài!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]