Lục Tất Hành tự nhận không phải là người say mê nhục thể, cậu tán thưởng cơ thể tốt đẹp, như người ngoài nghề tán thưởng tác phẩm nghệ thuật đại chúng, nhìn hoàn chỉnh đại khái đã mắt rồi, sau đó cũng không quá để tâm, cậu có thể tìm được niềm vui vô cùng trong tự cổ chí kim và trời sao mênh mông, cảm thấy hành trình của mình dài lâu mà ngập tràn chờ mong, bởi vậy không tin lắm sự sùng bái đối với sức mạnh hormone và tình dục trong lý luận cổ điển, mà phản ứng tâm lý ẩn hàm trong đây – như “viên mãn”, “chinh phục”, “xấu hổ” nọ kia, tựa hồ cũng bị nghi là thổi phồng, giống như đều chỉ là chiếu ra hình thái ý thức xã hội lúc ấy mà thôi.
Ngay cả năm ấy nhặt được Lâm tướng quân không một mảnh vải ở ngoài sao Bắc Kinh, cậu cũng vô tư hỏi lòng không thẹn, khi đó Lâm Tĩnh Hằng ở trong mắt cậu không có gì khác biệt với các người mẫu nam xuất hiện trong quảng cáo, nhìn quen lắm rồi, còn chẳng cho người ta nhiều không gian nghĩ lung tung bằng truyện đồi trụy.
Nhưng không biết kể từ khi nào, người này đối với cậu đã bắt đầu khác.
Khi một người mê đắm trong động tác nhỏ như một cái nhướng mày, một nụ cười mỉm, cái khoát tay tùy tiện của một người khác, cái xác carbon này cũng không còn là một trong chúng sinh. Đối với Lục Tất Hành mà nói, cả người hắn giống như đều thành một kho báu khổng lồ, mỗi một chút chi tiết đều đáng nghiền ngẫm nghiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-thu-pham/2162464/quyen-4-chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.