Độc Nhãn Ưng chạy lung tung giữa các điểm nhảy vũ trụ, lão không giống Lâm Tĩnh Hằng, không có tật xấu uống thuốc thư giãn như cà phê, đã rất nhiều năm không bị thuốc thư giãn liều cao như vậy tra tấn, cơ co giật qua đi, thần kinh căng thẳng lại bắt đầu kiếm chuyện, thần kinh sườn ngực trái như một sợi dây thừng da siết trên phổi lão, hít thở đau buốt tim. Khiến lão không tự chủ được khom lưng, hít thở nhẹ hơn, thời gian dài hơi thiếu oxy.
Trong cơn choáng váng đầu óc, lão phát giác sự tình bắt đầu hơi khác thường – truy binh đã bị cắt đuôi.
Khi chia tay với Vu William, phần lớn người truy tung đều ở bên Độc Nhãn Ưng, trên đường có mấy đội hữu đột nhiên xuất hiện muốn san sẻ bớt giúp lão, nhưng đối phương tựa hồ đã quyết định, không quan tâm những người khác, chỉ dốc sức đuổi theo một mình lão.
Các điểm nhảy vũ trụ quanh đây không có mã hóa, Độc Nhãn Ưng trốn bất cứ một hướng nào, bọn họ đều có thể dùng trọng giáp quét được lão và lập tức đuổi theo, nguồn năng lượng dự phòng của Độc Nhãn Ưng đã hi sinh trong oanh tạc điên cuồng, chút ít năng lượng còn lại có thể cầm cự bao lâu, chính lão cũng không biết, trong tình huống như vậy, truy binh bị cắt đuôi tựa hồ chỉ có khả năng là bọn họ chủ động từ bỏ.
Âm mưu? Cạm bẫy?
Trời phạt, khiến lão đại của quân địch đột tử rồi?
Hay Thiên Hà Số 8 đột nhiên chỉnh thể gấp lại, gấp Bạch Ngân Cửu của sao Khải Minh đến đây?
Trong kênh truyền tin của cơ giáp vắng tanh, mọi người đều không ở bên cạnh, Độc Nhãn Ưng không biết họ thế nào rồi.
Liên lạc viễn trình cần biết tọa độ của đối phương, hoặc là tự mình để lại tin tức ở điểm nhảy vũ trụ chờ chờ đối phương chủ động tìm đọc và liên lạc ngược – trong truy binh như hổ rình mồi, cách trước không làm được, cách sau không khác nào tìm đường chết.
Độc Nhãn Ưng trong ngàn đầu vạn mối, nghĩ hoài mà không tài nào hiểu nổi, đành phải thử xuyên qua mấy điểm nhảy vũ trụ nữa, lòng vòng một hồi, xác định truy binh thật sự đã mất đi hứng thú với lão, mới thận trọng tới gần phương hướng tuyến đường ngầm.
Khi xuyên qua điểm nhảy vũ trụ che giấu thêm mã hóa trên tuyến đường ngầm thứ nhất, trong kênh truyền tin liền có phản ứng, thì ra đã có người tới trước.
“Độc Nhãn Ưng đã trở lại rồi!”
Trong kênh truyền tin mỗi khi thêm một điểm sáng, đều sẽ dẫn đến một tràng reo hò.
“Số 4, số 8 cũng tới rồi, đây là cơ số 3.”
Độc Nhãn Ưng từ bên cạnh đài điều khiển chính trượt xuống, chẳng còn chút sức lực mà ngồi phịch xuống đất, lão khom lưng ôm sườn trái đau buốt, mở miệng đáp lại hầu như không nghe thấy: “Tôi là số 1… số 6 bị bắn rơi rồi.”
Trong kênh truyền tin im lặng chốc lát, bốn cơ giáp chiếm bốn điểm, vừa vặn xếp thành một hình bình hành, lóe sáng yếu ớt.
Mười cơ giáp khi đến, đã có ba cơ giáp xác định bị bắn rơi, những người khác không biết rải rác ở phương nào, họ chỉ có thể chờ đợi.
Độc Nhãn Ưng thở hắt ra một hơi: “Xin lỗi các vị, các vị đến giúp tôi, đã là chí nhân chí nghĩa rồi, đúng ra không nên để các vị chạy chuyến này nữa.”
Trên cơ số 4 – vị huyết áp vẫn không ổn định lắm mở miệng: “Nếu bọn tôi không muốn đến thì lúc trước đã không nhận lời ông, yên tâm đi, Lão Lục, không phải bởi vì cái gì khác.”
Người lái trên cơ số 8 nói xen vào: “Hai chúng ta độc thân, dù thế nào cũng chẳng thiệt, chỉ có Bối lão ca vướng bận hơi nhiều.”
Người lái trong cơ số 3 tuổi đã rất cao, mọi người đều gọi lão là “Bối lão ca”, đến nay cũng không nói rõ “Bối” là họ hay tên.
Bối lão ca thoáng nở nụ cười: “Tôi không có gì, không phải lúc trước tôi dành dụm được ít tiền sao? Năm 216 tôi đã dẫn vợ con cùng nhau di dân đến Thiên Hà Số 7 rồi.”
Trong kênh truyền tin mọi người đua nhau lên án lão, nói đùa lão là kẻ phản bội của Thiên Hà Số 8.
“Thiên Hà Số 7 tốt lắm, robot phục vụ đầy đường, ông đi trên đường trẹo chân, lập tức có robot đến hỏi ông có cần giúp đỡ không, ở đó mỗi người đều có nhà, đều có thể diện, người ta từ thật xa nhìn thấy ông, bất kể quen biết hay không, đều gật đầu chào, điểm tốt nhất các ông biết là gì không? Bên chỗ người ta đường xe chạy và lối đi bộ vậy mà phân tầng, tất cả xe cộ đều có chế độ lái tự động… Tưởng tượng được không? Ở chỗ họ chưa bao giờ xảy ra tai nạn giao thông!”
Độc Nhãn Ưng hỏi: “Không phải rất tốt à, sao anh lại quay về?”
“Chẳng có cách nào, tỉ suất hối đoái của nhà nước Thiên Hà Số 7 và 8 là 106:1, nhưng đổi có hạn mức, cả nhà tôi cộng lại, một ngày tối đa có thể đổi năm ngàn đồng tiền Thiên Hà Số 8, thật sự không đủ dùng, hơn nữa hệ thống của họ động chút là bảo trì, đóng cửa giao dịch, chúng tôi chỉ có thể đến ngân hàng ngầm, ngân hàng ngầm thì dựa vào dân di cư nuôi, chào giá trên trời, tỉ suất hối đoái cao nhất từng lên đến hai ngàn tám, chẳng ai quản – đương nhiên, ngân hàng ngầm trái pháp luật, ông có thể báo cảnh sát, chỉ cần ông báo cảnh sát, chính phủ liên minh lập tức phái đội cảnh sát robot đến hốt cả ổ. Nưng như vậy thì thế nào, ông vẫn phải dùng tiền, tất cả ngân hàng ngầm đều là một bọn, họ có thể tra ra là ai báo cảnh sát, phát hiện là ông, thì ông xong rồi, đừng hòng lấy một xu trong tay họ nữa. Người dân bản địa vừa đẻ ra đã tiến vào Vườn Địa Đàng, nhưng nhân khẩu ngoại lai không được, cài đặt Vườn Địa Đàng, tương đương với tự dưng lắp một cơ quan trên người, phải thích ứng, cần nhân viên chuyên nghiệp làm cho ông một khóa huấn luyện một năm, chi phí huấn luyện phải tự mình bỏ tiền, đắt đến mức nói ra có thể hù chết các ông. Cả nhà tôi ở Thiên Hà Số 8, nộp phí xin di dân và phí huấn luyện xong là không còn gì. Quy định nói di dân trong một năm lựa chọn quay về nguyên quán có thể rút phí xin, tôi liền để họ ở đó, rút phí xin di dân mình tôi, lại bớt phí huấn luyện của một người, tự mình trở về kiếm tiền nuôi họ.”
“Sao anh không tìm việc làm ở Thiên Hà Số 7?”
“Tôi có thể làm gì? Thiên Hà Số 7 không giống vùng đất quỷ tha ma bắt này của chúng ta, công việc phục vụ và bán sức cơ bản đều là trí tuệ nhân tạo làm, bản thân công việc cần người liền ít đi, người ta vừa tra thiết bị đầu cuối cá nhân của ông, nghe nói ông là dân di cư, trăm phần trăm sẽ không dùng ông.”
Độc Nhãn Ưng hỏi: “Bây giờ loạn lạc thế này, gia đình anh có ổn không?”
Bối lão ca trên cơ số 3 trầm mặc một lúc lâu: “Thời điểm hải tặc công chiếm liên minh, họ muốn vượt biên về Thiên Hà Số 8 tìm tôi, trên đường đụng phải quân liên minh và hải tặc đánh nhau, bị đạn lạc bắn trúng, lúc ấy thông tin liên lạc đứt hết, hơn một tháng sau tôi mới biết chuyện này, muốn chết cũng chẳng đuổi kịp họ… Tôi không có gì vướng bận, có thể có chút việc làm cũng rất tốt, sống chết có số thôi.”
Lúc này, lại một cơ giáp xuất hiện trên kênh truyền tin, là cơ số 5, mọi người lại reo hò, sự nặng nề thấp thoáng và đau khổ kìm nén vừa nãy không còn sót lại chút nào, chia tay chưa được mấy tiếng, gặp lại kích động như bạn bè mấy thập niên xa nhà đột nhiên về quê ăn tết đoàn tụ.
Tiếp theo là cơ số 9 – cơ số 9 hơi trắc trở, có lẽ thần kinh của người lái đã căng thẳng đến cực hạn, sau khi tìm được tổ chức, một câu cũng chưa kịp nói đã trực tiếp ngất xỉu rớt mạng, người lái dự phòng vội vàng cấp cứu ông ta, không lập tức tiếp quản mạng tinh thần, cơ giáp xoay tròn bay ra, năm cơ giáp chờ trong tuyến đường ngầm cùng tung lưới vớt mới kéo được họ về.
Bối lão ca hỏi: “Bây giờ còn thiếu Vu cảnh đốc phải không? Sao còn chưa đến?”
Độc Nhãn Ưng thoáng nhìn thời gian, đã sáu tiếng kể từ lúc lão và Vu William tách ra hai đường, Vu William vốn nên đến trước lão một bước lại không chút tin tức, lão bây giờ cơ thể hơi được nghỉ ngơi, đầu óc cũng tỉnh táo không ít, nhớ tới truy binh quỷ dị, lòng hơi chùng xuống.
“Chúng ta đợi ông ta một tiếng nữa,” Bối lão ca đề nghị, “Lỡ như ông ta không đến, hoặc là… Chúng ta không thể trì hoãn mãi ở đây.”
Mọi người không có ý kiến khác, thế là họ đợi một tiếng, nhưng không hề có tin tức của Vu William.
Độc Nhãn Ưng mở miệng: “Chúng ta đợi thêm một tiếng, có lẽ ông ta bị vướng cái gì trên đường.”
Họ lại đợi một tiếng, vẫn không thấy bóng dáng Vu William.
Lần này không ai nói gì nữa, người trong sáu cơ giáp giống như có sự ăn ý nào đó, cùng nhau không nhìn thời gian, tiếp tục chờ đợi không kỳ hạn.
Nhóm Độc Nhãn Ưng sau khi rời khỏi sao Khải Minh, từng đáp xuống mười sáu tinh cầu và trạm không gian vũ trụ, trong những người đến thăm, có người sở hữu căn cứ quân sự be bé, có người quản lý một tòa thành – lợi hại nhất là một tiền quân nhân liên minh tự do tên “Hổ Sa”, quản lý một tiểu hành tinh có sáu mươi triệu nhân khẩu, sau khi chiến tranh phá hủy trật tự thiên hà, đã tự lập làm trưởng quan hành chính. Mọi người đều nhiệt tình tiếp đãi họ, quy cách cao không kém trước cuộc chiến bao nhiêu, suýt nữa Độc Nhãn Ưng cho rằng mình đã về lại những tháng ngày tìm hoan mua vui trong hộp đêm trên trời của sao Cayley, nhưng mỗi người đều giữ lại quan điểm đối với việc Thiên Hà Số 8 độc lập.
Thời điểm nhóm Độc Nhãn Ưng mò mẫm chạy tới tuyến đường ngầm, trong mười sáu trạm liên lạc đang thực thời chiếu đồng bộ diễn thuyết cá nhân của Vu William.
Vu William một thân một mình lái tiểu cơ giáp, theo bản đồ ông ta tự tạo, đi đến tuyến đường giả, thong thả nói trong thiết bị đầu cuối viễn trình: “Tôi tên Vu William, sinh năm 63 Lịch Tân Tinh, tháng 10 năm 136 Lịch Tân Tinh gia nhập quân liên minh tự do, thuộc nhóm lính trinh sát đầu tiên, sau đó gia nhập chính phủ liên minh Thiên Hà Số 8, bắt đầu làm từ cảnh sát, rồi trở thành tổng cảnh đốc tổng thự cảnh vệ Thiên Hà Số 8…”
Ông ta như một nghệ sĩ xấu hổ, kéo thiết bị khuếch âm biểu diễn một mình giữa nơi đông người, nhưng đầu phố người qua kẻ lại, không ai trả lời, không ai nghỉ chân, trong sự ồn ào náo động bao vây, ông ta chỉ đắm chìm trong thế giới của riêng mình mà không nhìn ai.
Vu William dùng phương thức không mấy hấp dẫn nói tại sao ông ta muốn gia nhập quân liên minh tự do, nói về cha mẹ và em trai chết vì virus Cầu Vồng, kể về giấc mộng quá khứ, nói sự kỳ vọng khơi lại đống tro tàn, ông ta thậm chí khoác lác không ngượng thay Tổng trưởng Edward miêu tả một tổng quy hoạch Thiên Hà Số 8 tương lai, mới nói đến y tế và giáo dục liền ngừng bặt – quân đoàn võ trang bị “đàn sói hoang” dụ đi lung tung đã im ắng chặn đường.
Độc Nhãn Ưng phán đoán rất chuẩn, kẻ phản bội ngay trong những người họ đến thăm, Vu William nghiêng đầu nhìn thoáng qua tất cả những người kết nối trên thiết bị đầu cuối viễn trình, biết kẻ phản bội trong đây đã rất có hiệu suất bán tọa độ và bản đồ tuyến đường của ông ta, mà những người “bạn” nhận được ông ta cầu cứu, vẫn như chuột đồng trơ mắt nhìn sói bắt thỏ hoang, thận trọng chen chúc ngay cửa hang, chỉ vây xem mà thôi.
Vu William cười, mở máy quay quân dụng, quay vòng vây súng ống sẵn sàng, hình ảnh đồng bộ truyền đi: “Hồi năm 239, tôi từng có cơ hội, tham gia một hạng mục trao đổi của chính phủ, được phái đến Thiên Hà Số 6 học chuyên sâu, lúc ấy chắc tôi biểu hiện cũng tàm tạm, họ nói tôi có thể ở lại, dẫn thân thuộc trực hệ cùng nhau di cư, chỉ cần nộp đơn, tổng thự cảnh vệ Thiên Hà Số 6 sẽ đài thọ chi phí di dân. Tôi suy nghĩ rất lâu, đơn xin đã điền xong rồi, thì nhận được thư của cố Tổng trưởng – đó là tiền tiền nhiệm của Tổng trưởng Edward, bây giờ đã qua đời – ông nói mới đi họp ở Votaw về, tướng quân Lục Tín đang đấu tranh đòi quyền lợi cho Thiên Hà Số 8, thượng tướng liên minh ở sao thủ đô còn đang chạy ngược chạy xuôi, bản thân chúng tôi làm sao có thể làm một người chủ nghĩa lợi kỷ ngạo mạn? Tôi đọc xong cả đêm không ngủ, ngày hôm sau liền xóa đơn xin khỏi thiết bị đầu cuối cá nhân, lại về Thiên Hà Số 8, vì thế mà người yêu chia tay tôi, bốn mươi năm không liên lạc nữa.”
Vu William cất máy quay quân dụng, mặt hướng về cổng viễn trình.
“Tôi vô cùng hối hận.” Ông ta nói với các thính giả, “Trở về Thiên Hà Số 8, là chuyện đời này tôi hối hận nhất.”
Nói xong, ông ta đóng cổng viễn trình, rất thiếu lịch sự nhảy qua khâu “chào từ biệt”, mở hệ thống động lực hết cỡ, tất cả đạn đạo cùng lên nòng, bắn quét tới đối phương, như một con kiến bé tí không biết lượng sức giơ càng lao đến nước lũ và mãnh thú.
Số đạn đạo này là không thể bắn trúng đối phương, mấy cơ giáp phòng hộ ở cánh dễ dàng chặn đạn đạo, cùng lúc đó, mạng tinh thần khổng lồ của trọng giáp đè xuống, cổng nối người cơ của Vu William bị tấn công mãnh liệt, tinh thần lực của ông ta không đủ sức đối kháng, độ kết hợp người cơ rơi thẳng xuống như nhảy lầu, trong vòng hai mươi giây đã từ 70% giảm đến 55%.
Lúc này, ông ta cách trận địa địch chí ít còn hàng vạn cây số.
Vu William vốn định lao vào trận địa địch tự nổ, có thể nổ hủy một cơ giáp là không bị lỗ, bây giờ xem ra, ngay cả tập kích kiểu tự sát cũng là mơ tưởng hão huyền, cả đời này ông ta đều đang mơ tưởng hão huyền.
Độ kết hợp người cơ giảm xuống 51%, Vu William vào khoảnh khắc cuối cùng đã khởi động chương trình cơ giáp tự nổ.
Ngay sau đó, trước mắt tối sầm, ông ta bị đối phương đánh xuống mạng tinh thần, não tổn thương khiến ông ta nháy mắt mất đi ý thức. Kẻ địch tiếp quản mạng tinh thần nhanh chóng phát hiện chương trình tự nổ đã bị khóa, không thể cứu vãn, không kịp cảnh báo, đồng hồ đếm ngược đã đến cuối – cơ giáp bé teo kia nổ ra một pháo hoa be bé.
Vật dễ cháy và khí thể dẫn cháy trên cơ giáp nhanh chóng đốt gần hết, vũ trụ tăm tối nuốt chửng tất cả, đám xác theo quán tính rời khỏi chỗ cũ, ngay cả tự thiêu cũng có vẻ chật hẹp và vội vã.
Song ngay tích tắc kết nối viễn trình bị đứt, trong trạm liên lạc của mười sáu chỗ nhận được cầu cứu viễn trình rốt cuộc có người hành động.
Hai căn cứ võ trang phái cơ giáp võ trang trước nhất, liền lập tức, trên một hành tinh cũng bay ra hơn hai mươi tiểu cơ giáp và tàu vận tải, đồng thời, lấy trạm thông tin viễn trình của hành tinh này làm trung tâm, nhanh chóng trải ra thông tin liên lạc viễn trình mới theo tọa độ của các căn cứ lớn và hành tinh –
“Đội chi viện sao Phạm Ân chuẩn bị đến tọa độ mục tiêu, chúng tôi có hai mươi cơ giáp, cộng thêm ba tàu tiếp tế. Dự tính hai mươi phút sau có thể xuyên qua điểm nhảy vũ trụ đến đó… Mẹ kiếp các ông chết hết rồi hay đang ăn cứt đấy?”
“Căn cứ vệ tinh Keddie vẫn khỏe mạnh, chúng tôi võ trang không nhiều, chỉ có sáu cơ giáp loại nhỏ khả dụng, dự tính hai mươi phút sau tập hợp hoàn tất bay đến tọa độ mục tiêu.”
“Đội tự vệ sao New York chuẩn bị hoàn tất, đang đi đến tọa độ mục tiêu.”
“Vệ tinh số 6 của New York nhìn thấy các ông rồi, chúng tôi không có cơ giáp võ trang, tàu tiếp tế sẽ lập tức đuổi tới -“
Tia lửa nhỏ lóe lên rồi tắt ngóm kia rốt cuộc đốt mồi lửa chết đi đã nhiều năm của Thiên Hà Số 8, khúc quân hành cổ xưa mang đến cơn gió thổi bất diệt, ngọn lửa gặp gió bùng cao, dần thành thế mãnh liệt, không thể vãn hồi mà kéo đến tinh không rộng lớn hoang vu.
Thế nhưng người đốt lửa rốt cuộc không nhìn thấy, cây đuốc của ông ta đã tắt trong đại dương hối hận rồi. Bạn bè đã đợi ông ta gần sáu tiếng ở tuyến đường ngầm giao hẹn, nhóm Độc Nhãn Ưng không kiềm chế được, bắt đầu quét qua lại điểm nhảy vũ trụ mình trốn, cố gắng tìm xem có tín hiệu viễn trình hay không, dùng điểm nhảy vũ trụ gửi tín hiệu viễn trình sẽ để lộ tọa độ của chính Vu William và tuyến đường ngầm, xét theo logic, chắc chắn Vu cảnh đốc sẽ không làm như vậy, nhưng lỡ như…
Đột nhiên, Độc Nhãn Ưng quét được một tín hiệu mỏng manh, không phải gửi cho bọn họ, là thông qua mạng bước nhảy vũ trụ tràn ra.
Độc Nhãn Ưng thử dùng mật khẩu truyền tin mà đội tiểu cơ giáp này giao hẹn, quả nhiên bị từ chối, tim lão đập thót – không phải người một nhà.
Nhưng thông thường mà nói, chỉ có một lần truyền tin viễn trình quy mô rất lớn mới có tín hiệu tràn ra, tựa hồ cũng không nên là đám quân địch lén lén lút lút kia. Độc Nhãn Ưng do dự giây lát, ma xui quỷ khiến thử dùng một mật khẩu khác – chữ cái viết tắt của quân liên minh tự do, ngay sau đó, lão đã kết nối vào tín hiệu viễn trình!
Tim Độc Nhãn Ưng bắt đầu đập nhanh hơn, nhưng tín hiệu quá yếu, lão đang chạy trốn như điên, một nửa thân cơ bị hỏng, thiết bị tăng biên độ đã sớm biến thành rác vũ trụ: “Cơ giáp của các ông ai có thiết bị tăng biên độ tín hiệu?!”
Cơ số 8 lập tức kết nối vào, mọi người nín thở chăm chú lắng nghe, âm thanh đứt quãng từ trong tín hiệu mỏng manh truyền đến.
“Họ xuất binh rồi?” Bối lão ca nói vẻ khó tin nổi, “Đến… đến cứu viện chúng ta? Nhưng làm sao họ biết… Vu cảnh đốc đã gửi tọa độ cho họ?”
Độc Nhãn Ưng cắt ngang ông ta: “Cho dù họ trượng nghĩa, chỉ cần có người gửi tọa độ, cũng chắc chắn là quân địch phục kích chúng ta tới trước, hãy cẩn thận!”
Một câu khiến thần kinh mọi người đều căng lên, song căng thẳng đề phòng chốc lát, trong tuyến đường ngầm vẫn im lặng như vùng đất chết, không bắt được một chút năng lượng dị thường.
Liền sau đó, trong tín hiệu viễn trình mỏng manh, có người nói: “Đã đến tọa độ mục tiêu, bắt được nguồn gốc năng lượng dị thường, toàn tốc truy kích!”
Mọi người không hiểu gì cả, ngơ ngác nhìn nhau, Bối lão ca mù tịt hỏi: “Họ nói… bắt được năng lượng dị thường gì? Tọa độ mục tiêu ở đâu? Không phải là chúng ta chứ?”
Lập tức, không biết là ai đột nhiên nói một câu trong kênh truyền tin: “Vu cảnh đốc năm xưa hình như là lính trinh sát, chuyên môn phụ trách chỉnh sửa bản đồ quân dụng.”
Trong kênh truyền tin im lặng vài giây, ngay sau đó, cơ số 1 đột nhiên quay đầu đi ngay.
“Độc Nhãn Ưng, ông đi làm gì vậy?”
Độc Nhãn Ưng không trả lời, họ không có trọng giáp, không thể ở tại chỗ tiến hành quét viễn trình, chỉ có thể dùng phương pháp thủ công – tìm theo chút tín hiệu viễn trình tràn ra này.
Mấy cơ giáp khác nối đuôi nhau theo lão ra khỏi tuyến đường ngầm như cảng tránh gió.
Quân đoàn cơ giáp phục binh ép Vu William đến mức tự nổ có nội ứng, trước khi đám ô hợp Thiên Hà Số 8 xuất binh đã nhận được tin tức, chuyển dời trước một bước, mặc dù viện quân trên tổng thể không ít người, nhưng từ các hành tinh và căn cứ bay ra đều là tiểu chiến đội mười mấy hai mươi mấy tiểu cơ giáp, chưa cần đánh đã năm bè bảy mảng, phục binh chẳng coi họ ra gì, rút lui thong dong, trên đường gặp hai đội tiểu cơ giáp, song đội tiểu cơ giáp của Thiên Hà Số 8 trước mặt quân đoàn trọng giáp mở đường không chịu nổi một đòn, nhanh chóng tan tác bị bỏ lại.
Trong quân đoàn phục binh, quan chỉ huy trên trọng giáp cười khinh bỉ: “Một đám linh cẩu già yếu bệnh tàn, đá ra.”
“Vâng!”
Quân đoàn phục binh bắn một loạt đạn đạo, các tiểu cơ giáp chặn đường bỏ chạy tứ tán, mấy lần phẫn nộ muốn phản kích, đều bị đối phương dễ dàng hóa giải.
Lúc này, một loạt pháo ion năng lượng cao từ trong một điểm nhảy vũ trụ gần đó bắn ra, vừa vặn đánh vào lồng phòng hộ của trọng giáp quân đoàn phục binh, đáng tiếc không đủ năng lượng, bị lồng phòng hộ chặn, quan chỉ huy của phục binh cau mày, lập tức nghe thấy thuộc hạ đến báo: “Trưởng quan, là cơ giáp mục tiêu kia!”
“Quá tốt rồi, đang lo không tìm thấy thì bọn chúng đã tự mình đưa đến cửa.” Quan chỉ huy cười gằn, “Đuổi theo!”
Đồng thời, viện quân đến từ Thiên Hà Số 8 cũng nhìn thấy: “Hình như là nhóm Độc Nhãn Ưng!”
Viện quân tan tác lập tức thử tụ tập lại, song phản ứng vẫn chậm, nhóm Độc Nhãn Ưng như một đàn kiến điên rồi, phẫn nộ dùng nòng pháo bằng hạt gạo đốt quái vật khổng lồ trước mắt, vừa đánh vừa lui, trọng giáp phục binh như dã thú thấy máu, ngoác cái miệng dữ tợn đuổi theo muốn nuốt chửng họ, vô số tầng mạng tinh thần đè xuống, đám viện quân bám riết không bỏ ở phía sau cũng sắp sửa bị cắt đuôi!
Trong kênh truyền tin của nhóm Độc Nhãn Ưng, cơ số 4 và cơ số 9 trước sau rớt mạng, chợt rơi vào vòng vây của đối phương, Độc Nhãn Ưng bắn phát pháo ion năng lượng cao cuối cùng về phía sau, độ kết hợp người cơ lại lần nữa đứng trước nguy cơ bị ngắt ra –
Đúng lúc này, nửa biển sao đều bị chiếu sáng, ánh sáng chiếu thẳng xuống đâm vào mạng tinh thần của cơ giáp, Độc Nhãn Ưng sửng sốt.
Ngay sau đó, trọng giáp phục binh đột nhiên phanh lại một cách quỷ dị, kế đó kho vũ khí lại tách khỏi thân cơ, mạng tinh thần của trọng giáp bị người ta dỡ trong một giây!
Lập tức, một phát đạn đạo bắn tới, trực tiếp bắn nổ kho vũ khí kia, đội ngũ quân đoàn phục binh khi nãy chỉnh túc chớp mắt đã rối loạn.
Một hạm đội như u linh yên ắng từ một điểm nhảy vũ trụ lộ diện, tích tắc đã tới trước mắt, chặn giữa quân đoàn phục binh và nhóm Độc Nhãn Ưng như lạch trời.
Từ sao Khải Minh đến chiến trường gần vực ngoại, mười bốn tiếng –
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]