Lâm Tĩnh Hằng nhất thời chưa rõ đây là chiêu trò gì.
Nói bằng lương tâm, với thần kinh không nhạy cảm lắm của Lâm Tĩnh Hằng cũng nghe ra câu này hơi mờ ám… Nhưng không phải không có khả năng “người nói vô tâm người nghe hữu ý”.
Thứ nhất Lâm thượng tướng rất ít nể mặt trò chuyện với người ta, ngần này tuổi đầu mà hắn chưa từng trải nghiệm “tán tỉnh” và “mờ ám”, thành thử không giỏi nắm giữ mức độ lắm; thứ hai, Lục Tất Hành người này thường xuyên chưa quen đã thân, hoạt bát quá mức, Lâm Tĩnh Hằng không xác định lắm cậu nói chuyện có phải chính là giọng điệu này hay không.
Bởi vì Lâm Tĩnh Hằng hơi ngớ ra không tiếp lời, bỏ Lục Tất Hành ở đó, bầu không khí bỗng nhiên trở nên hơi xấu hổ.
Lục Tất Hành ho khan một tiếng: “Ừm…”
Lâm Tĩnh Hằng: “Cậu…”
Hai người cơ hồ đồng thời mở miệng, lại đồng thời ngậm miệng, thô lố mắt nhìn nhau, càng xấu hổ hơn.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ vọng vào tiếng Đội Tự Vệ tập hợp bên ngoài trạm cơ giáp, một đám đội viên tự vệ bị điên cuồng thao luyện một ngày bất kể nam nữ già trẻ, nhất loạt mặt mày dữ tợn, dưới sự chỉ huy của Chu Lục hô to ba tiếng “Đội Tự Vệ vạn tuế”, khàn cả giọng phá tan không khí đóng băng trong phòng điều khiển chính.
Lục Tất Hành phản ứng rất nhanh, lập tức thuận dốc xuống lừa, gượng cười “ha ha”, đồng thời đập tay Lâm Tĩnh Hằng một phát.
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
“Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-thu-pham/2162379/quyen-2-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.