Khoang sinh thái chỉ dài hơn một người, là một vật nhỏ, tiểu cơ giáp Lục Tất Hành lái cấp bậc cũng không cao, giữa trọng giáp tự nổ, vành đai hành tinh hung hiểm cùng xác cơ giáp bay vút qua, hành động vớt trong kẽ hở của hai “vật nhỏ” này hết sức kinh tâm động phách – như con sóc chân ngắn ra sức nhảy lên chộp lấy quả tùng trên cây rơi xuống trong vụ cháy rừng ngút trời vậy.
Khoang sinh thái bay ra tốc độ cao thoáng cái lôi tiểu cơ giáp mất khống chế, tích tắc tiếp xúc lưới vớt liền rách, mà trong tốc độ cao như vậy, tay vớt thể rắn hoàn toàn không thể dùng được. Lục Tất Hành không dám kéo mạnh, đành phải lập tức tăng tốc, đồng thời, trong chấn động không ngừng của cơ giáp, cậu linh hoạt nghiêng một góc, phóng ra lưới vớt thứ hai, còn chưa kịp cố định ổn, một góc cơ giáp đã đập lên một mảnh xác.
Lục Tất Hành “A” một tiếng, không kịp đi kiểm tra tình hình hỏng hóc của thân cơ, tay nhanh chóng lợi dụng radio của bản thân cơ giáp, xây dựng một mạng nội bộ đơn giản trong cự ly ngắn, thử liên lạc với khoang sinh thái: “Lâm, nghe thấy không? Giảm cân hoặc giảm tốc độ, em sắp không bắt được anh rồi!”
Lâm Tĩnh Hằng không trả lời, nhưng giây tiếp theo Lục Tất Hành lại nghe thấy tiếng Trạm Lư.
Trạm Lư lịch sự nói: “Buổi tối tốt lành hiệu trưởng Lục, gặp thầy tôi vui lắm.”
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh như thường của trí tuệ nhân tạo, trái tim Lục Tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-thu-pham/2162370/quyen-2-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.