Chương trước
Chương sau
“Đó là Lục Tín.”

Tại quảng trường Kim Cương trên sao thủ đô Votaw, Lâm Tĩnh Xu kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện người nói chuyện với mình là Nguyên soái Woolf, vội vàng đứng dậy chào: “Chào buổi tối, tiên sinh Woolf.”

Quảng trường Kim Cương là khu chuyển tiếp của đại sảnh trung tâm quốc hội liên minh và công viên Sâm Lâm, lúc này trong đại sảnh trung tâm đang tổ chức vũ hội, ánh đèn đêm xuyên qua quảng trường Kim Cương nửa đóng, rọi vào công viên sóng biếc như biển, chớp tắt, quần áo lượt là, nói cười như ca.

Đây chính là thế giới văn minh.

Ban ngày, quản ủy hội và hội lập pháp của Vườn Địa Đàng Votaw đứng ngoài cuộc, các đại biểu bảy đại thiên hà cãi nhau om sòm trong sảnh quốc hội, năm lần bảy lượt suýt nữa choảng nhau, mất mặt khỏi nói. Buổi tối, mọi người để Vườn Địa Đàng điều chỉnh hormone một chút, thay quần áo, lau qua mặt, dẫn gia đình già trẻ, lại là những người bạn vui vẻ tường hòa.

Là phu nhân của thư ký trưởng quốc hội, Lâm Tĩnh Xu chắc chắn phải tham dự. Những người muốn mời nàng nhảy thật sự quá nhiều, nếu nhận lời hết, Lâm phu nhân có thể sẽ biến thành một con quay tự động, bởi vậy nàng thường chỉ lộ mặt một cái rồi trốn ngay, chờ thư ký trưởng hoàn thành nhiệm vụ xã giao, sau đó không biết từ góc nào đi ra cùng chồng về nhà.

Hôm nay, Lâm Tĩnh Xu vừa vặn trốn đến rừng bia ở lối vào công viên Sâm Lâm.

Tất cả các anh hùng từng có cống hiến kiệt xuất cho nền văn minh nhân loại kể từ khi liên minh thành lập đến nay đều sẽ có tấm bia đá của mình trong rừng bia, trên bia đá khắc công tích của chủ nhân, trên đỉnh thì là hình nửa người. Nguyên soái Woolf quản lý quân ủy liên minh hơn hai trăm năm có một tấm, thượng tướng Lâm Tĩnh Hằng – do mất sớm và cái chết gây động tĩnh rất lớn, cũng có được một chỗ be bé.

Giữa số bia đá này, có một chỗ cực kỳ đặc biệt, chỉ có bệ đá vuông vắn cao chừng ba mươi centimet, bên trên không có bia khắc chữ, cũng không có tượng đá, nằm giữa rừng bia sắp xếp chỉnh tề, trông như một cái răng sứt vậy.

Khi nãy Lâm Tĩnh Xu ngồi nghỉ chân ngay trên bệ đá này.

Nguyên soái đã hơn ba trăm tuổi, cuộc đời trải dài qua hai thời đại tinh lịch tân cựu, với ai cũng chẳng cần quá khách sáo, đơn giản gật đầu chào Lâm Tĩnh Xu, đoạn ông nhìn bệ đá trơ trọi kia mà nói: “Tấm bia đá này, ban đầu là của Lục Tín.”

Lâm Tĩnh Xu lập tức lui lại một bước xin lỗi: “Xin lỗi, cháu không…”

Lão Nguyên soái cắt ngang nàng: “Cháu đã gặp Lục Tín chưa?”

Lâm Tĩnh Xu ngớ ra, cẩn thận trả lời: “Chưa ạ, cũng không hay nghe người ta nhắc tới.”

“Không dám nhắc đến, cả sao thủ đô, ngoại trừ lão già đất vàng đã chôn đến cổ như ta không kiêng dè gì, còn ai dám nhắc tới Lục Tín?” Lão Nguyên soái dùng mũi giày đá cỏ dại bên cạnh bệ đá, hơi cười khổ, “Rất nhiều kỷ lục năm ấy hắn lập nên ở học viện Ulan, đến nay chưa ai phá được, là ta tự mình đặc biệt đề bạt hắn, sau đó hắn kháng lệnh đến thẳng Thiên Hà Số 8, sau một trận chiến được liệt vào mười đại thượng tướng, mới ba mươi sáu tuổi, công huân xưa nay không ai bằng, danh dự khắp thiên hạ… kiệt ngạo bất tuân. Vinh quang đến với hắn quá nhiều quá sớm, cuối cùng đã hủy hoại hắn.”

Xương cằm lão Nguyên soái căng thành một đường sắc bén mà tang thương: “Cuối cùng rơi xuống kết cục phản quốc truy nã, chết không có chỗ chôn, ngay cả một bức tượng đá cũng chẳng còn.”

Lâm Tĩnh Xu im lặng nghe, rất kiên nhẫn, không thấy hứng thú, hoàn mỹ đóng vai một cái hốc cây không đầu không não.

Lão Nguyên soái chìm trong hồi ức rất lâu, một trận gió đêm nhè nhẹ thổi tới, cuốn mùi nước hoa trên người Lâm Tĩnh Xu. Lão Nguyên soái niêm mạc mũi hơi nhạy cảm, không khỏi nghiêng đầu hắt xì, cái hắt xì này khiến ông hoàn hồn: “Người già hay nói nhiều, ngại thật, nhìn thấy cháu khiến ta nhớ đến Tĩnh Hằng. Lục Tín tính tình gàn dở có tiếng, nhưng luôn rất thương nó, ngay cả Trạm Lư cũng để lại cho nó… Khả năng là cảm thấy đám giá áo túi cơm của quân ủy không xứng đụng vào cơ giáp của mình.”

Lâm Tĩnh Xu hơi nghiêng đầu: “Vinh hạnh cho cháu.”

Lão Nguyên soái đánh giá nàng, nghe nói anh em nhà họ Lâm là sinh đôi, nhìn sơ qua đường nét hai người hơi hao hao, ngũ quan cũng khá giống, song nhìn kỹ lại cảm thấy là trống đánh xuôi kèn thổi ngược – giữa họ không có cảm giác huyết thống của cha con hay anh em, hành vi cử chỉ, khí trường khí chất, tất cả đều một trời một vực, như hai người xa lạ vừa vặn ngoại hình hơi giống nhau vậy.

Ánh đèn của vũ hội đã đổi màu, có nghĩa là sắp kết thúc rồi, lão Nguyên soái đầy phong độ làm động tác mời, để Lâm Tĩnh Xu khoác cánh tay ông: “Anh cháu rất có thiên phú, không thua gì người thầy Lục Tín của nó năm xưa, chỉ là không chịu cố gắng, lúc còn học ở học viện Ulan, mỗi lần nó đều vừa vặn đạt mức thành tích có thể giành học bổng, không chịu tốn thêm một chút tâm tư. Không ép nó, thì nó vĩnh viễn không tập trung, ta từng dạy nó, dẫn dắt nó, mà mãi vẫn không biết nó muốn cái gì.”

Nụ cười mỉm trên mặt Lâm Tĩnh Xu như là vẽ lên, đẹp đẽ giả dối không nói nên lời: “Con người anh ấy, quả thật dễ khiến người ta sinh ra cảm giác khoảng cách, mỗi lần chúng cháu gặp mặt đều là chào hỏi theo lệ, nói xong hai câu thăm hỏi, thì chẳng còn gì khác để hàn huyên.”

Lão Nguyên soái nói: “Ta cho rằng mối quan hệ giữa sinh đôi sẽ rất thân thiết.”

“Có lẽ thế, nhưng bọn cháu bị tách ra từ lúc còn rất nhỏ, nhiều năm qua không sống cùng nhau,” Giọng Lâm Tĩnh Xu nhẹ nhàng như dòng suối véo von, không vội không nóng, nhưng cũng không có tình cảm, “Thời điểm thân thiết nhất, chắc là khi chia sẻ một tử cung, có thể cháu còn không hiểu anh ấy bằng ngài đâu.”

“Như vậy cũng tốt, tình cảm không sâu đậm, bớt đau lòng không ít,” Lão Nguyên soái Woolf cười nửa chua nửa chát, nếp nhăn giãn ra như gợn sóng, một trong những người đặt móng liên minh này nhẹ nhàng nói, “Không như lão già vô dụng này, quanh năm suốt tháng bị nhốt ở Votaw, hết lần này đến lần khác tiễn học sinh, hậu bối lên chiến trường, nhìn chúng một đi không trở về… Hoặc là công thành danh toại một lần, lại bị người ta lãng quên.”

Liên minh đã trăm năm không có đại chiến, mười mấy năm gần đây chỉ có đám hải tặc vũ trụ không nhiều từng tấn công khủng bố mấy trận, trong tình huống quân phí hàng năm giảm bớt, chính phủ hàng năm giải trừ quân bị, Lâm Tĩnh Hằng dẫn dắt một cứ điểm Bạch Ngân sắp xuống thành doanh thiếu gia cũng có thể im lặng giải quyết, thường mọi người mới biết được có hải tặc gây rối thì bọn hải tặc đã đền tội, hiển nhiên hải tặc vũ trụ gây sự cũng là gió to mưa nhỏ, đều thuộc về tàn dư không gây nổi sóng gió.

Đã dễ xử lý, thì người xử lý chuyện này đương nhiên cũng chẳng có công tích gì đáng nói.

Không ai quan tâm cứ điểm Bạch Ngân từng đánh mấy trận, đánh tan tác bao nhiêu hải tặc vũ trụ, trái lại đều nhớ rõ chuyện năm đó nữ thần vũ trụ Evgenia thổ lộ từ xa với Lâm thượng tướng. Công ty quản lý của Evgenia tốn một khoản tiền lớn vào Vườn Địa Đàng, mỗi một người vây xem tuyên bố tỏ tình của cô đều có thể tự thân cảm nhận được tình cảm mãnh liệt sinh ra do hormone xao động, fans của nữ thần cảm xúc lên lên xuống xuống, suýt khiến mạng Vườn Địa Đàng quá tải.

Tiếc thay Lâm thượng tướng chặn Vườn Địa Đàng, nữ thần hoàn toàn là liếc mắt đưa tình với kẻ mù, hắn thậm chí mặt cũng chưa lộ, chỉ lấy danh nghĩa chính quyền cứ điểm Bạch Ngân đưa ra một bản tuyên bố lạnh như băng, bỏ đi tu từ và quang minh chính đại, đại ý của bản tuyên bố là: Cô là ai? Không quen, đang bận, cút!

Đến bây giờ, nếu không phải người chết làm đầu, liên minh đưa Lâm Tĩnh Hằng lên thần tọa để trấn an lòng quân, có thể họ Lâm còn là một tên cặn bã, liệt dương và phần tử dã man nổi danh khắp vũ trụ.

Thượng tướng tiền tuyến còn như thế, càng không cần nói tới quân ủy liên minh “vô công rồi nghề”, nơi này giống như thành chỗ cho đám con em quyền quý không triển vọng ngồi chơi qua ngày, nhiệm vụ công tác quan trọng nhất là giữ hình tượng, lỡ bị cánh truyền thông chụp được lưng còng, sẹo lồi hay áo quần xốc xếch, thì phải xám xịt ra xin lỗi.

Sau khi Lâm Tĩnh Hằng chết, hải tặc vũ trụ hoạt động ngày càng hung hăng ngang ngược, đại biểu bảy đại thiên hà cãi nhau ỏm tỏi với Votaw về quyền tự trị quân sự, song trên quốc hội liên minh, ý kiến của lão Nguyên soái Woolf vẫn chẳng đáng kể.

Ngay cả học viện Ulan cũng không còn là thuần học viện quân sự, “trường quân đội số 1” chỉ giữ lại cái tên, tám phần sinh viên tốt nghiệp đều tiến vào lĩnh vực phi quân sự.

Lâm Tĩnh Xu là phu nhân của thư ký trưởng, những việc này trong lòng nắm rõ, nhưng không tiện đánh giá, đành phải cười cười không nói gì.

Chỗ ca múa đã gần ngay trước mắt, lão Nguyên soái và Lâm Tĩnh Xu im lặng nhìn nhau giây lát.

Nguyên soái Woolf đột nhiên nói: “Cháu và Tĩnh Hằng từ nhỏ gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, là nguyên nhân chính trị, tình thế bức bách, không phải lỗi của nó.”

Lâm Tĩnh Xu thông tình đạt lý trả lời: “Đương nhiên rồi ạ.”

“Dù sao cũng là anh em ruột, Lâm tiểu thư,” Có lẽ Nguyên soái Woolf già cả hồ đồ, quên nàng đã là phu nhân Gurdon, ông hơi dông dài lẩm bẩm, “Cháu đừng quên nó, ta không biết còn có thể sống thêm mấy năm, ta sợ chờ ta nhắm mắt rồi thì thực sự chẳng còn ai nhớ tới nó nữa.”

Tay Lâm Tĩnh Xu bỗng run run, nụ cười mỉm như mặt nạ suýt nữa không giữ được.

Lão Nguyên soái không nhìn nàng, thấp giọng nói như độc thoại: “Các tướng quân đóng ở bên ngoài để thuận tiện, người liên lạc bình thường đều ghi phó quan, thư ký hay cận vệ trưởng của mình, anh cháu ở cứ điểm Bạch Ngân nhiều năm như vậy, người liên lạc khẩn cấp đều ghi tên cháu, chưa bao giờ thay đổi… Nó đối với cháu không phải là không có tình cảm.”

Lâm Tĩnh Xu dừng chân, cách vài bước, nàng đứng ở chỗ ánh đèn le lói, khuôn mặt mơ hồ, đôi mắt lại phản chiếu ánh sáng yếu ớt, như đang ngấn lệ.

“Ông Woolf, cháu xin lỗi.”

Tiếng nàng không rõ, cơ hồ đè trong cổ họng, lão Nguyên soái hơi nặng tai, nghi hoặc lắng tai hỏi: “Cháu nói cái gì?”

Đôi môi đỏ tươi của Lâm Tĩnh Xu run rẩy một lát, bị nàng cố dằn lại, trở về nụ cười điềm nhiên như không: “Không có gì, chúc ngài ngủ ngon, nói chuyện với ngài vui lắm, Gurdon ở bên kia, cháu phải cáo từ trước đây.”

Nói xong, Lâm Tĩnh Xu cúi người chào, rồi thong thả bước đi như một đám mây ưu nhã.

Ngày 29 tháng 6 năm 275 Lịch Tân Tinh, đúng 22:00 giờ theo giờ vũ trụ. Đại sảnh quốc hội liên minh tại Votaw vẫn sáng rực ánh đèn, vũ hội sắp tan, các quý ông quý cô bịn rịn chia tay, công viên Sâm Lâm xào xạc trong gió đêm, rừng bia vắng lặng.

Dưới lòng đất cứ điểm Bạch Ngân yên bình, cơ giáp Trạm Lư cô độc ngủ say ở nơi tuyệt mật, ngoại trừ người tổng phụ trách cứ điểm Bạch Ngân, không ai có quyền bước chân vào, bởi vậy cũng không ai chú ý tới, một con chip be bé thần không biết quỷ không hay cắm trên khóa cửa, xâm nhập hệ thống nguồn năng lượng của Trạm Lư.

“Tít” khẽ một tiếng.

Trạm Lư ngủ say không hề có vẻ bị quấy rầy.

Tất cả vũ khí cỡ lớn tập thể ngân dài một tiếng, ánh đèn thành dải tối đi, ngay sau đó, tiếng cảnh báo chói tai chọc xuyên không trung.

“Nguồn năng lượng khác thường!”

“Hệ thống nguồn năng lượng dự phòng thứ nhất không thể khởi động -“

“Hệ thống dự phòng thứ hai không thể khởi động!”

“Hệ thống dự phòng thứ ba mất khống chế…”

“Mạng nguồn năng lượng đang bị tấn công!”

“Phát hiện vật thể bay không xác định bên ngoài tầng khí quyển nhân tạo.”

“Hệ thống phòng ngự cảnh giới cấp một… hệ thống phòng ngự tắt… cảnh giới… tắt… hệ thống phòng ngự chỉ lệnh hỗn loạn, không thể nối tiếp, không thể nối tiếp…”

Lý thượng tướng sợ vãi cả ra quần mà bò dậy, chưa từng gặp tình cảnh như vậy, thoạt đầu hơi sững ra, sau đó lông tơ toàn thân dựng lên – cứ điểm Bạch Ngân bị tập kích!

Cứ điểm Bạch Ngân là trọng địa quân sự, vững như thành đồng, thanh kiếm bén cuối cùng của quân ủy liên minh, trước nay chỉ có khi thiên hà khác xảy ra sự kiện cấp bách không thể xử lý, mới khẩn cấp trình báo cứ điểm Bạch Ngân xin chi viện, ai dám động thổ làm nhà trên đầu sao Thái Tuế?

Điều này là không thể.

Song ngay lập tức, cận vệ trưởng lao vào: “Tướng quân, hệ thống phòng ngự hỗn loạn, ít nhất một ngàn cơ giáp siêu thời không cỡ lớn đã xuyên qua tầng khí quyển nhân tạo.”

“Cái…”

“Uỳnh -” một tiếng, mặt đất chấn động dữ dội, Lý thượng tướng lảo đảo đập vào tường, ánh lửa bốc lên ngút trời.

Cùng lúc đó, trên sao thủ đô, thư ký trưởng Gurdon chào đồng nghiệp, dẫn phu nhân ngồi xe về nhà. Cỗ xe không mấy nổi bật có hệ thống phòng ngự của xe cơ giáp, lại cực kỳ nhẹ nhàng tiện lợi, đi thẳng trên đường xe chạy giữa trời không bị cản trở, người trong xe cơ hồ không cảm thấy một chút tạp âm và rung lắc.

Gurdon hơi say, sợ bị phu nhân ghét nên trước khi lên xe đã để Vườn Địa Đàng điều tiết nồng độ cồn trên người, hắn nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của vợ, sự đắc ý do được mọi người tâng bốc vẫn chưa tan hết, thư ký trưởng mặt mày rạng rỡ nói: “Họ mời Evgenia đến hát trên vũ hội, em có thấy cô ta không? Nhưng mà loại phụ nữ đóng gói ra này thật sự không thể nhìn kỹ, so với em đúng thật là… Ha ha – thế nào, hôm nay vui chứ?”

“Vui,” Lâm Tĩnh Xu nhẹ nhàng nắm lại tay hắn, “Hôm nay là em…”

Xe đột nhiên dừng lại, đồng hồ đo lóe ánh sáng khác thường, trí tuệ nhân tạo bên trong không ra tiếng, chiếc xe như hạt bụi lơ lửng trên đường ray giữa không trung.

Gurdon lấy làm lạ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lâm Tĩnh Xu ngẩng đầu lên.

Vệ sĩ ngồi ghế trước lập tức đứng dậy kiểm tra, lúc này trí tuệ nhân tạo trên xe mở miệng đứt quãng: “Hệ thống gặp tấn công bất minh, đã tự động báo lên hệ thống an ninh… tít tít…”

Gurdon nhíu mày: “Cái gì?”

Đúng lúc này, một loạt xe cơ giáp loại nhỏ đột nhiên từ trong bóng tối lao ra, hệ thống an ninh của đường ray vậy mà không hề có phản ứng! Đoàn vệ sĩ của thư ký trưởng lập tức hiểu ra, đây là ám sát!

Xe vệ sĩ ùa tới, tiếng bắn nhau lập tức vang lên, Gurdon chửi một câu, nắm chặt tay Lâm Tĩnh Xu, quát vệ sĩ: “Đực ra đó làm gì, ngu xuẩn, khởi động trường không gian, đưa chúng ta đi trước!”

Vệ sĩ đáp “Vâng”, vội vàng kéo cửa an toàn bên dưới xe, trường không gian khẩn cấp ở ngay bên trong đó, Gurdon chê hắn làm việc chậm chạp, đẩy hắn ra tự mình nhanh chóng nhập chỉ lệnh, quay đầu nói với Lâm Tĩnh Xu: “Trường không gian vận chuyển không dễ chịu, em…”

Bốn chữ “cố chịu một chút” chưa nói ra miệng, trí tuệ nhân tạo trong xe đột nhiên nổi điên, một thanh đao laser từ trong trường không gian bắn ra, nháy mắt chém thư ký trưởng Gurdon thành hai nửa dính khít vào nhau.

Vệ sĩ và Lâm Tĩnh Xu đồng thời im lặng một lát, Gurdon giữ nguyên động tác nhìn nhau với vợ, ánh mắt tựa hồ rất là kinh hoàng.

Ngay sau đó, cả người hắn tách làm đôi, máu toàn thân phun ra như suối, bắn đầy người Lâm Tĩnh Xu.

Vệ sĩ la lên: “Phu nhân tránh ra!”

Lâm Tĩnh Xu được người ta ôm lăn đi, ở chỗ không ai nhìn thấy, nàng thè lưỡi liếm máu bắn lên khóe môi.

“Nóng,” Nàng nghĩ, “Còn rất ngọt.”

Sau đó nàng giống như ba hồn bảy vía vừa quay lại, đúng lúc phát ra một tiếng thét nên có.

Trạm Lư ở tận Thiên Hà Số 8 phảng phất cảm giác được điều gì, đột nhiên đứng đó như treo máy, cái ly hứng nước nóng tràn ra, nước sôi chảy đầy tay.

Tứ Ca ngẩng phắt đầu lên.

Dông bão sắp kéo đến –
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.