Chương 149: Lòng Dân Xứ Gió
Sau khi rời khỏi ốc đảo Tà Cú, chiếc xích lô 'Mầm Thép' tiếp tục lăn bánh. Họ đã tiến vào "chảo lửa" Phan Rang – Ninh Thuận. Nơi đây, cái nắng còn kinh khủng hơn cả Bình Thuận. Gió rít lên như một lưỡi dao, mang theo cát và muối, bào mòn mọi thứ. Những trụ thanh long trơ xương, những cánh đồng nho cháy đen, và cả những tòa tháp Chăm cổ kính, đứng im lìm trong cái chết.
Nhưng có một điều kỳ lạ.
Họ không bị tấn công.
Khi họ đi qua một xóm làng nhỏ gần Cà Ná, nơi những chiếc thuyền đánh cá mục nát nằm phơi mình trên cát, người dân ở đây không cầm đuốc, không cầm súng.
Họ... đang chờ.
Khi chiếc xích lô 'Mầm Thép' và hình ảnh Lan xuất hiện, cả xóm làng bỗng xôn xao.
Một bà cụ người Chăm, già đến mức lưng đã còng rạp xuống đất, run rẩy bước ra. Bà không sợ hãi. Bà mang theo một chiếc bình gốm nhỏ, bên trong đựng một thứ nước đục ngầu, thứ nước lợ cuối cùng họ lọc được.
"Các 'Thần'..." bà cụ thì thầm, giọng nói khô khốc như cát. "Họ nói... các 'Thần' đã ban 'Nước Mắt Đá' ở ngọn núi phía Nam. Xin... xin các 'Thần' rủ lòng thương... Xứ này, chết khát cả rồi."
Tuấn và Lan sững sờ. Huyền thoại về họ, đã đi nhanh hơn cả bước chân của họ. Những người dân chài ở hồ Trị An, những người sống sót ở Tà Cú, họ đã lan truyền tin tức qua những chiếc radio nghiệp dư yếu ớt.
Giữa một thế giới bị đầu độc bởi "Học thuyết Thanh Tẩy", một tin đồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-zombie-toi-thuc-tinh-di-nang/5079810/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.