Họ đi về phía Hồ Trị An. Con đường càng lúc càng hoang vu. Nhu yếu phẩm duy nhất họ không thể tự tạo ra, chính là nước uống sạch.
Họ tìm thấy một xóm chài nhỏ, sống sót một cách kỳ lạ bên mép hồ. Nhưng nơi đây bao trùm một sự im lặng chết chóc. Người dân, gầy gò, xanh xao, trốn trong những căn nhà sàn ọp ẹp. Khi thấy chiếc xích lô kỳ dị của Tuấn và vẻ đẹp phi nhân của Lan, họ không tấn công.
Họ chỉ quỳ xuống.
"Xin... xin các 'thần'... tha cho chúng tôi..." một ông lão, rõ ràng là trưởng xóm, run rẩy nói. "Chúng tôi không còn gì để cống nạp nữa. Hồ... hồ chết rồi."
Tuấn và Lan nhìn ra mặt hồ Trị An. Nước hồ không còn trong xanh. Nó đặc quánh lại, phủ một lớp váng màu đỏ máu, bốc mùi tanh tưởi. Một loại tảo độc, hậu quả của Màn Sương Đỏ. Người dân xóm chài đang chết khát, ngay bên cạnh một trong những hồ nước ngọt lớn nhất.
"Chúng tôi không phải là thần," Tuấn nói, anh đỡ ông lão dậy. "Chúng tôi là con người. Giống như ông."
Anh nhìn quanh. Anh thấy một trạm bơm nước cộng đồng cũ, đã rỉ sét và hư hỏng nặng.
"Ông Chiến ở Biên Hòa dùng lửa để giết," Tuấn thì thầm với Lan. "Chúng ta sẽ dùng nước để cứu."
Anh bước đến trạm bơm nước. Những người dân chài kinh hãi nhìn anh.
"Nó... nó hư rồi cậu ơi. Máy móc rỉ hết rồi..."
Tuấn không nói gì. Anh đặt bàn tay 'Mầm Thép' của mình lên khối động cơ rỉ sét. Một cảnh tượng mà những người dân chài này sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-zombie-toi-thuc-tinh-di-nang/4804995/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.