Chiếc xích lô 'Mầm Thép' lặng lẽ vượt qua ranh giới Đồng Nai. Thành phố Biên Hòa, thủ phủ công nghiệp và là một căn cứ quân sự lớn, hiện ra trước mắt.
Nơi này là một đống đổ nát, nhưng lại có trật tự một cách kỳ lạ. Xác sống đã bị dọn dẹp sạch sẽ, chất thành từng đống lớn. Lá cờ Mắt Đen của Giám Đốc Tùng, dù đã bị đốt cháy dở, vẫn còn treo trên một vài tòa nhà.
"Dư âm của 'Trật Tự Mới'," Tuấn nhận định. "Quân Mắt Đen đã từng ở đây. Rất mạnh."
Họ đi vào trung tâm thành phố, tìm kiếm một nơi an toàn để Lan có thể nghỉ ngơi và hấp thụ năng lượng từ đất. Lan cần đất thật. "Chuyến Xe Bão Táp" đã ở lại Long An, cô đã bị cắt đứt khỏi nguồn năng lượng chính của mình.
Họ dừng lại ở một công viên đã tàn lụi. Tuấn vừa đặt Lan xuống bãi cỏ khô, một tiếng súng vang lên.
"ĐOÀNG!"
Viên đạn găm xuống đất, ngay trước mũi giày của Tuấn.
"ĐỨNG YÊN! LŨ QUÁI VẬT!"
Từ trong các tòa nhà đổ nát, hàng chục người bước ra. Họ không phải lính Mắt Đen. Họ là dân thường, trang bị vũ khí thô sơ, súng săn, dao rựa. Ánh mắt họ, không phải là sự sợ hãi. Mà là sự thù hằn.
Một người đàn ông lớn tuổi, râu tóc bạc phơ, tay cầm khẩu súng kíp, bước lên. Ông ta nhìn Tuấn, rồi nhìn Lan. Ông ta thấy vẻ đẹp phi nhân của Lan, thấy sự im lặng kỳ lạ của Tuấn.
"Chúng tao đã nghe lời Giám Đốc," ông ta gằn giọng, "dọn sạch lũ xác sống. Bọn tao đã chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-zombie-toi-thuc-tinh-di-nang/4804989/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.