"Chúng ta đi bằng gì?" Lan yếu ớt hỏi, nhìn ra con đường Lê Duẩn đã bị cày nát. Xe cộ đã bị phá hủy hết.
Tuấn im lặng. Anh nhìn quanh, thấy một chiếc xích lô cũ, bị lật nghiêng, khung xe đã rỉ sét. Một hình ảnh của một Sài Gòn xưa cũ, bị vứt bỏ.
Anh mỉm cười. "Chúng ta sẽ đi bằng cái này."
Lan ngạc nhiên, nhưng Cường 'Hỏa Long' thì gầm lên: "Mày điên à? Mày định đạp xích lô ra Hà Nội?"
Tuấn không trả lời. Anh bước tới chiếc xích lô. Anh đặt tay lên khung xe rỉ sét.
Năng lực 'Mầm Thép' bùng nổ.
Không phải là sự hủy diệt. Mà là sự tái sinh.
Khung xe rỉ sét được nắn thẳng lại. Những thanh thép mới, sáng bóng, từ năng lực của anh, đan xen vào, gia cố nó. Nó không còn là một chiếc xích lô mỏng manh. Nó là một cỗ xe ba bánh kiên cố.
Tuấn nhìn Lan. "Anh cần em."
Lan hiểu ý. Cô đặt tay mình lên tay Tuấn. Năng lực 'Mầm Xanh' của cô, hòa vào năng lực 'Mầm Thép' của anh.
Từ bộ khung thép, những sợi rễ cây cứng như thép, nhưng dẻo dai, mọc ra. Chúng đan lại, tạo thành một mái vòm che nắng, che mưa. Bánh xe, vốn không còn lốp, được anh rèn lại bằng kim loại đặc, rồi bọc bên ngoài bằng một lớp rễ cây cực kỳ dẻo dai.
Chiếc xe không cần xăng. Nó chỉ cần ý chí.
"Nó... nó đẹp quá," Lan thì thầm. Họ đã tạo ra, không phải vũ khí, mà là một phương tiện của sự sống.
Tuấn đặt Lan ngồi vào ghế hành khách. Anh đứng vào vị trí của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-zombie-toi-thuc-tinh-di-nang/4804987/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.