Tuấn đứng trên bậc thềm của Dinh, nhìn xuống.
Sau khi nghe xong cuộn băng của Đại tá Long, anh đã im lặng suốt một giờ đồng hồ. Di chúc của người cha già rất rõ ràng: "Đừng trả thù. Hãy xây dựng. Đừng làm Lãnh chúa. Hãy làm người gieo mầm. Thống nhất Sa Đéc và Tây Đô. Và... chăm sóc My."
Gánh nặng của vị Tổng Chỉ Huy đã chính thức được đặt lên vai anh.
Nhưng Sài Gòn, thành phố vừa được "giải phóng", không cho anh thời gian để đau buồn.
Chị Hai Hạnh, cây mã tấu vẫn còn dắt bên hông, bước tới, mặt đanh lại. "Tham mưu trưởng... à không, Tổng Chỉ Huy," bà Hạnh nhổ một bãi nước bọt. "Chúng ta có vấn đề. 'Sài Gòn Vô Chủ' rồi."
Bà chỉ tay về phía Bến Bạch Đằng, nơi hàng ngàn người dân Sài Gòn đang tụ tập, đói khát, sợ hãi. "Lũ Mắt Đen bị tiêu diệt, nhưng đám lâu la của chúng thì vẫn còn. Chúng đang trà trộn vào dân thường. Tối qua đã có ba vụ cướp bóc, tranh giành lương thực của chúng ta. Dân Sài Gòn đói quá rồi. Đói thì sẽ làm liều."
Đúng lúc đó, Giáo sư Bách cũng lảo đảo chạy ra. "Tuấn! Tệ rồi! Đội của Vy vừa phát hiện ra, tên Giám Đốc Tùng, hắn ta không chỉ thí nghiệm. Hắn ta đã đầu độc một số nguồn nước sạch cuối cùng của thành phố, đề phòng thất thủ. Hắn ta muốn tất cả chết chung!"
Một thành phố hàng vạn dân, không có lãnh đạo, không có thức ăn, không có nước sạch.
Đây là bài kiểm tra đầu tiên của Tuấn với tư cách là người kế nhiệm Đại tá Long.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-zombie-toi-thuc-tinh-di-nang/4804982/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.