Tiền Đồn Thần Nông đổ nát.
"Cường... Báo cáo."
Giọng nói của Tuấn vẫn còn yếu, nhưng đã lấy lại được sự bình tĩnh của một vị chỉ huy. Anh nhìn Lan, cô gái vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đặn, cơ thể cô đã an toàn, vùi trong lớp rễ cây ấm áp của "Vườn Treo".
Cường 'Hỏa Long', người đã ngồi canh suốt ba ngày, giờ mới cảm thấy mệt mỏi. Hắn ta ngồi phịch xuống, đưa cho Tuấn một bình nước. Hắn ta không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Sài Gòn... thắng rồi," Cường nói. "Giám Đốc Tùng đã bị tiêu diệt."
Một sự nhẹ nhõm thoáng qua trên mặt Tuấn. "My? Em gái tôi?"
"Con bé an toàn," Cường gật đầu. "Nó đã bắn phát súng kết liễu tên 'Vệ Binh'. Con bé... nó giỏi lắm. Nó đang ở Sa Đéc, với Lão Tướng Tám Dân."
Tuấn thở phào. Anh đã làm được. Anh đã bảo vệ được em gái mình.
Nhưng anh nhìn thấy ánh mắt của Cường. Vị Tư lệnh Lửa, người không bao giờ biết sợ, đang né tránh ánh mắt anh.
"Cường," Tuấn nói, giọng anh nghiêm lại. "Cái giá. Cái giá của chiến thắng là gì? Đại tá Long đâu? Sao ông ấy không liên lạc?"
Cường 'Hỏa Long' cúi đầu. Hắn ta siết chặt nắm đấm, ngọn lửa leo lét trên đó dập tắt.
"...Thằng nhóc Khoa 'Đất'," Cường bắt đầu, giọng khàn đi. "Nó đã ôm bom, chôn sống tên Giám Đốc... và cả chính nó."
Tuấn nhắm mắt lại. Khoa... người mà Lan đã cứu.
"Và Đại tá..." Cường nghiến răng, "Ông ấy... đã bị cuốn theo. Lão già đó... ông ấy đã chọn ở lại, làm mồi nhử cho Khoa... Lão ta chết như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-zombie-toi-thuc-tinh-di-nang/4804979/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.