Chương 122: Nấm Mồ Của Bạo Chúa
"CHẠY!"
Chị Hai Hạnh túm lấy My, kéo đi. Nhưng Dũng và Sét đã kiệt sức, Đại tá Long thì quá già. Họ không thể thoát ra kịp.
"KHÔNG AI ĐƯỢC CHẾT HẾT!"
Khoa 'Đất', Người Thức Tỉnh mà Lan đã cứu, người đã nợ cả Tây Đô, gầm lên một tiếng cuối cùng.
Anh ta không chạy. Anh ta đập cả hai tay xuống đất.
"TA NỢ CÁC NGƯỜI MỘT MẠNG SỐNG! TA TRẢ LẠI CHO ĐẤT!"
Anh ta không tạo ra một cái hố. Anh ta sập cả căn hầm.
"KHOA!"
Đại tá Long hét lên.
"SỐNG SÓT NHÉ, CHỈ HUY!"
Mặt đất dưới chân Giám Đốc Tùng sụp xuống, kéo hắn ta và cả Khoa 'Đất' xuống một tầng hầm sâu hơn, tầng hầm bí mật của Dinh thự. Ngay lập tức, Khoa 'Đất' dùng chút sức lực cuối cùng, kéo hàng ngàn tấn bê tông và đất đá, lấp kín cái hố lại.
Họ vừa kịp chạy ra khỏi cửa hầm chính.
"BÙMMMMMMMMMMMM!"
Một tiếng nổ trầm đục, kinh thiên động địa, phát ra từ dưới lòng đất. Cả Dinh Độc Lập rung chuyển như động đất. Nhưng vụ nổ đã bị kìm hãm hoàn toàn.
Nấm mồ của bạo chúa... đã được niêm phong. Khoa 'Đất' đã dùng chính mạng sống của mình, tạo ra một nhà tù bằng đất, chôn sống kẻ thù và chính mình, cứu sống tất cả mọi người.
Tại Tiền Đồn Thần Nông đổ nát.
"Lan! Dừng lại đi! Mày sắp chết rồi!"
Cường 'Hỏa Long' lay người Lan, nhưng cô gái nhỏ bé không dừng lại. Cô vẫn đang dồn năng lượng của mình vào Tuấn.
"Anh ấy... phải sống... Anh ấy là hy vọng..." Lan thều thào, máu ứa ra từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-zombie-toi-thuc-tinh-di-nang/4804971/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.