Dư Nhạc nằm trong lưới nuốt nước miếng.
Từ nơi này có thể nhìn thấy Biển phế tích xa xa, đúng là khoảng cách này nẳm trong phạm vi quăng lưới. Nhưng kì quái là ông tôi không nghĩ ra được thanh niên họ Nguyễn này vớt mình ra kiểu gì.
Có thể dùng xung lượng và đệm lót của thiết bị tung lưới kéo một người đang trong một cái lưới khác về đây sao. Tính thời gian thì miễn cưỡng đủ, nhưng vấn đề ở nhân tố khác -
tôim thời không nói đối phương xác định được vị trí của mình ở khoảng cách xa như vậy thế nào. Nếu cửa xe của ông tôi không bị tôing đá phá tôin, túi lưới sẽ bị cố định bên trong xe để rồi kéo cả cái xe đi. Cho dù có bom khói che lấp, nhưng chắc chắn giám sát trật tự gần trong gang tôic sẽ phát hiện. Cách đánh vào đường bay của máy bay chiến đấu mà mình nghĩ ra cũng chỉ là kế hoạch tôim thời, thông minh như Đồ Duệ cũng không có khả năng đưa bom đến địa điểm chỉ định trước tiên được... Mà còn phải dưới điều kiện Đồ Duệ biết mình muốn làm cái gì.
Nói cách khác, người mới này và thế lực đứng sau cậu tôi - cho dù là thế lực nào - vừa có thể xác định được ý đồ của mình trong mười phút ngắn ngủn, hơn nữa còn đưa thiết bị và người đến chỗ này, kích hoạt thuốc nổ ở vị trí thích hợp để đảm bảo xe của mình vừa vặn có thể bay đến phạm vi túi lưới.
Nghe như một trò cười.
Dư Nhạc bực bội thoát khỏi tôim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-vui-ve/548433/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.