"Ít nhất anh ta nên để lại cho anh một khẩu súng." Robot chó săn nằm xuống bên chân Đoàn Ly Ly.
Cách ăn mặc của Đường Diệc Bộ vô cùng đơn giản, quần dài màu đen cộng với đôi giày rắn chắc, quần áo trên người bó sát. Giống với đa số những người sống sót khác, hắn cũng đeo túi đồ vụn vặt trên lưng, nhưng mà Đoàn Ly Ly nhìn hai vòng, không hề phát hiện ra chỗ nào có thể giấu được súng.
Có điều vẫn có khả năng giấu được dao, cô ta cẩn thận lui ra phía sau hai bước.
"Thật ra chúng tôi cũng không biết nhiều lắm, chỉ có mỗi việc "cô có thể đang nghe lệnh của người khác" thôi. Nói thật, chuyện đã đến nước này, cô có thể suy nghõ hợp tác với chúng tôi." Đường Diệc Bộ nói rất nhanh.
Hắn hạ thấp hai tay xuống, ngón tay nhấp nhô như người điều khiển rối, động tác kỳ quái như đang chơi một chiếc đàn dương cầm vô hình. Đoàn Ly Ly cảnh giác nhìn, cô ta vốn cho rằng đó là động tác tay thông tin đã được mã hóa, nhưng tiếng súng trên tầng năm vẫn liên tục vang lên, phần tử nguy hiểm họ Nguyễn kia có vẻ cũng không rảnh để giao lưu.
Đương nhiên cũng có thể tên này là một kẻ dở hơi. Đoàn Ly Ly duy trì nhịp thở, bàn tay cầm súng rất chắc, không hề run rẩy chút nào.
"Không đủ." Đoàn Ly Ly khàn giọng nói, nâng cao họng súng lên. Trên gò má của Đường Diệc Bộ lập tức xuất hiện một vệt máu: "Họ Nguyễn kia nói nhiều như vậy chứng tỏ anh ta rất tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-vui-ve/548428/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.