Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Vừa bước vào phòng điều trị, Đường Diệc Bộ đã thuận tay cài cửa lại. Cửa phòng điều trị của thuyền Cực Lạc không thể khóa trái, điều này khiến người ta có chút tiếc nuối.
Giống với phòng điều trị của khu tránh nạn Thụ Âm, nơi này không có cửa sổ chiếu sáng - siêu thị này nằm trên mặt đất đương nhiên không cần phải lắp cửa sổ giả lập. Nhưng vì để che đi phế tích tuyệt vọng ngoài cửa sổ, bác sĩ đã kéo kín rèm cửa lại.
Trên mặt bàn rất sạch sẽ, bày một bình hoa giả.
Vị bác sĩ ngồi bên cạnh tầm gần bốn mươi tuổi. Nguyễn Nhàn nhìn ông ta một cái, không rõ đối phương vốn có một đôi mắt híp hay căn bản không thể mở được mắt ra. Bác sĩ mặc áo blouse dúm dó, sắc mặt vàng như nến, có vẻ mặt ủ mày chau.
Bên tay trái của ông ta đặt một cái máy bấm giờ đơn giản, chữ số trên đó đang chạm rãi nhảy vọt, chỉ còn hai phút rưỡi nữa sẽ đầy 20 giờ. Bên tay phải đặt một cái cốc trống không, chỉ còn vết bẩn màu nâu đậm ở dưới đáy. Trong không khí tràn ngập mùi đồ uống nâng cao tinh thần, ngửi mùi hơi biến chất.
"Làm sao?" Bác sĩ kia khàn giọng hỏi, gần như không thể phát ra âm thanh. Ông ta mơ mơ màng màng nhìn về phía cái chân bị thương của Đường Diệc Bộ.
Chọn đúng rồi, Nguyễn Nhàn nghĩ.
Người tỉnh táo sẽ tỏa ra mùi nhẹ nhàng khoan khoái lại ấm áp giống như hạt sương mùa hè, mà người ngủ không đủ giấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-vui-ve/548418/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.