Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ 
Cái giường này quả nhiên rất mềm, suy nghĩ này nhảy vào trong đầu Nguyễn Nhàn không đúng lúc. 
Cả cái nệm lõm xuống dưới vì thể trọng của mình. Đường Diệc Bộ đang nhìn anh, trong hô hấp có mùi thanh mát sau khí tắm. Ánh đèn không sáng lắm nhưng anh vẫn có thể trông thấy hơi nước nhàn nhạt trên da đối phương. 
Có điều lần này Nguyễn Nhàn không hề muốn bình tĩnh lại, anh ngừng thở. 
Anh không cần hỏi Đường Diệc Bộ phát hiện như thế nào. Giọng điệu của robot hình người kia cực kỳ chắc chắn, rất khó biết được có phải là câu thử hay không. Nhưng cơ hội chớp mắt là qua, mình không có quá nhiều lựa chọn. 
Nhưng không sao cả. 
Nguyễn Nhàn không thay đổi sắc mặt nhìn đôi mắt kia, tay phải chậm rãi dời về phía bao súng, một cái chớp mắt tiếp theo đã bị chặn cổ tay. Không biết có phải là vừa tắm rửa xong hay không mà lòng bàn tay Đường Diệc Bộ khá nóng. 
"Không kịp." Đường Diệc Bộ nghiêm túc nói, "Anh không có khả năng nhanh hơn tôi." 
"Thật sao?" Nguyễn Nhàn chậm rãi nhếch khóe miệng. 
Họng súng đen ngòm chếch về phía trước ngực Đường Diệc Bộ, gần sát trái tim. 
"Cậu cảm ơn quá sớm." Nguyễn Nhàn khẽ nói, ngón tay trái đặt lên cò súng. 
Ở khoảng cách này, anh có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương rất rõ ràng. Trái tim không biết có tính là bộ phận con người kia không đang đập nhịp nhàng dưới làn da tràn đầy sức sống. Đường Diệc Bộ quay đầu lại, cuối cùng đã lộ ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-vui-ve/548414/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.