Xe hàng ba bánh lao vùn vụt trong không khí, nó không dễ đi trên phế tích, thỉnh thoảng bánh xe còn xóc nảy trên mặt đường bê tông lồi lõm. Bọn họ đang tiến về phía Điểm chôn vùi với một tốc độ cực nhanh. Gió lướt mạnh qua làn da, Nguyễn Nhàn co người lại sau lưng Cương Tử đang lái xe để mình chịu ít đi một chút gió.
Sau khi chiếc xe lăn bánh, Cương Tử đội mũ bảo hiểm, cũng ít nói hơn nhiều.
Nhìn từ góc độ này, toàn bộ Biển phế tích bao la lại quạnh quẽ. Bọn họ như đang đi trên một sa mạc màu xám, chỉ có đống cây thường xuân che kín vài kiến trúc còn có chút sức sống. Máy móc sinh mệnh được gọi là Châu Sắt đang bay loạn trong lồng sắt, phát ra tiếng kêu quang quác kỳ quái.
Đường Diệc Bộ duỗi mười ngón tay ra để gió xuyên qua khe hở, trong miệng ngâm nga một điệu hát không thành lời. Giai điệu của nó rất quái dị, lại có chút quen tai khó hiểu. Nhưng Nguyễn Nhàn nhỡ lại nửa ngày cũng không thể tìm được tên ca khúc từ trong trí nhớ.
"Đồ ăn nước uống cho hai người đủ chống đỡ hai ngày, nhiều hơn thì tự tìm." Đợi đến khi tới nơi, Cương Tử lấy mũ bảo hiểm xuống: "Đừng lề mề ở dưới đó quá lâu, cũng đừng chạy quá xa. Buổi mít tinh sẽ diễn ra vào sáng sớm bốn ngày say, nếu trước đó mà chúng tôi còn chưa nhận được tín hiệu, sẽ không có ai đến đón hai người."
Đích đến là một căn biệt thự nhỏ trên đá vụn, mặc dù nó đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-vui-ve/548410/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.