Không gian vốn đang tối đen đột nhiên bị ánh đèn chiếu sáng, màu sắc trong tầm mắt thoáng chốc nhiều hơn. Nguyễn Nhàn nheo mắt lại nhìn về phía người trước mặt.
Có lẽ bóng tối vừa rồi sẽ là vấn đề với con người bình thường, nhưng lại không phải với cơ thể đã dung hợp với máy sơ cấp loại S. Đồ Duệ không phải đi từ cửa vào, anh trông thấy đối phương xuất hiện trong không khí mỏng manh. Bây giờ anh có thể thấy rõ lồng ngực chập trùng của đối phương, cũng có thể nghe được tiếng hít thở, nhưng lại không cảm giác được bất kỳ không khí lưu động nhỏ xíu nào truyền đến từ hướng kia.
Là ảo ảnh.
Nguyễn Nhàn trầm mặc lùi về sau mấy bước, hai khẩu súng máu còn cắm ở trong bao chọc vào xương sườn anh đau nhói.
"Thế mà đèn ở đây còn có thể dùng." Đường Diệc Bộ ở bên cạnh anh có chút sợ hãi thán phục, biểu cảm trên mặt cực kỳ giống con người.
"...Xin chào." Thấy robot hình người kia bắt đầu đóng kịch, khóe miệng Nguyễn Nhàn giật một cái, bày ra nụ cười ôn hòa, quyết định chính thức bắt đầu cuộc đối thoại. Dù sao người kia không đến mức chỉ tạo ra một cái ảo ảnh cho hai người họ xem náo nhiệt.
Người kia đánh giá Đường Diệc Bộ rồi lại chuyển ánh mắt sang người Nguyễn Nhàn: "Hai vị là?"
"Trốn ra từ bồn nuôi cấy số 1036." Đường Diệc Bộ cướp lời, lộ ra một nụ cười vừa đúng. Nụ cười kia vừa tự nhiên vừa chân thành, không hề có vẻ cứng ngắc dối trá như trong khu tránh nạn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-vui-ve/548404/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.