"Mau bỏ đi!" Trương Á Triết nhanh chóng kịp phản ứng, kéo Trì Lỗi đang kinh ngạc đứng tại chỗ đi.
"Lão Trương, ông có thấy không lão Trương, ĐM!"
"Ừ, tôi nhìn thấy rồi, ông không điên. Chúng ta phải đi." Trương Á Triết gầm thét lên. "Tiểu Đinh còn đang chờ ở bên kia! Nhìn tình huống này, ông thật sự muốn tám chuyện với tôi ở đây sao?"
Hai mắt Trì Lỗi đỏ bừng, lại run rẩy mắng một câu thô tục. Cuối cùng hắn ta liếc nhìn khu cất giữ người đáng sợ kia rồi mới đuổi theo bước chân của Trương Á Triết. Âm thanh khí độc tràn vào không gian cực nhanh đang vang lên xì xì từ bốn phương tám hướng, nơi đây không nên ở lâu.
"Em không nghe thấy bất cứ cái gì, sao lại bị phát hiện." Đinh Trạch Bằng còn đang canh giữ ở vị trí cũ, sắc mặt có chút tái nhợt. "Anh Trương, anh Trì, làm sao bây giờ?"
"Đi về phía trước, ngừng thở, cẩn thận khí độc." Trương Á Triết lời ít mà ý nhiều, nhìn Trì Lỗi một cái thật sâu: "Hai người đi trước, tôi bọc hậu."
Đinh Trạch Bằng gật đầu, nhắm bắn dây thừng có móc trúng một cái thanh nhô ra, vững vàng kéo mình lên bên trên. Cậu ta leo vèo vèo lên đỉnh dây, lấy công cụ từ trong túi ra muốn phá hỏng cửa kính-
Một tiếng choang vang lên, lớp kính dày bị đánh vỡ. Một cái tay kéo Đinh Trạch Bằng lại, trực tiếp túm cậu ta ra khỏi cửa sổ.
"Anh Nguyễn?!"
"Tiểu Đinh, qua bên kia rừng cây." Nguyễn Nhàn làm động tác yên lặng, chỉ vào rừng cây phía dưới cách đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-vui-ve/548398/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.