Nguyễn Nhàn không nhìn vẻ mặt của Đường Diệc Bộ.
Đường Diệc Bộ cũng không làm ra phản ứng gì, phía sau Nguyễn Nhàn chỉ còn sự yên tĩnh đáng sợ. Nếu như không phải tiếng tim đập ổn định hữu lực của đối phương vẫn còn, anh gần như cho rằng Đường Diệc Bộ bỗng nhiên biến mất khỏi phòng. Không phản đối, không có động tác, vậy chắc là một sự đồng ý trầm mặc.
Có lẽ robot hình người kia đã bắt đầu tính giờ.
Nguyễn Nhàn tập trung hết sức lực vào đống linh kiện trước mặt, mười ngón bay tán loạn. Đa số linh kiện anh đều không nhận ra, nhưng không sao cả, tóm lại bọn chúng sẽ có một vị trí thích hợp. Chỉ cần hiểu được nguyên lý trong đó, toàn bộ quá trình sẽ từ lắp ráp máy móc đơn thuần biến thành một sự sáng tạo có hô hấp và nhịp điệu-
Trước tiên nắn ra xương cốt, sau đó là cơ bắp sắt thép và nội tạng kim loại. Năng lực nhận biết của máy sơ cấp loại S quả thực rất mạnh, Nguyễn Nhàn không cần phải mượn công cụ tinh vi để quan sát và lắng nghe nữa. Chỉ cần nhìn chằm chằm vào bán thành phẩm trong lòng bàn tay, anh sẽ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vận chuyển bình thường của nó.
Anh dùng 29 phút 40 giây để hoàn thành nó, hoặc có thể nói là chúng nó.
Nguyễn Nhàn dùng hai tay nắm hai khẩu súng vừa mới ra lò.
Nhìn vẻ bề ngoài, bọn chúng không khác cái mới bị phá giải lúc trước lắm. Thân súng màu đen, ánh sáng màu lam yếu ớt trên nòng súng, sát khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-vui-ve/548392/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.