Yến Thừa Cựu ngừng thở, không dám để lộ bất cứ tiếng động nào. Ông ngoại thường nói với cậu "Nam nhân đại trượng phu phải biết tránh cái thiệt trước mắt", rõ ràng người này lợi hại hơn cậu, giờ cậu mà chạy thì nhất định sẽ bị phát hiện, không chừng im lặng đứng im còn có cơ hội qua mặt được hắn. Bảo đảm thân thể của mình không có chút cử động nào, nhưng giờ phút này hai mắt cậu lại tỏa sáng lấp lánh, không chớp mắt nhìn người đàn ông lợi hại kia đáp xuống cạnh gà trống. Trừ phi là người chết, không thì chẳng ai có thể làm bộ không nhìn thấy ánh mắt chăm chú như thế. Người đàn ông kia quay đầu nhìn về hướng Yến Thừa Cựu đang ẩn nấp, chẳng nói gì, cũng không vội rời đi, mà chỉ rất hứng thú nhìn chằm chằm, dường như đang so độ kiên nhẫn với cậu. Ước chừng qua ba phút, Yến Thừa Cựu biết mình thoát không nổi, đành phải chậm rì rì bước ra, vẻ mặt tươi cười cực kỳ vô tội, "Anh trai, tôi chỉ vô tình đi qua thôi, tuyệt đối không có ác ý." Nói thì nói nhưng Yến Thừa Cựu cũng chuẩn bị tốt để chạy trốn, không tiến lại gần. "Có vẻ cậu đã chuẩn bị trước khi đến đây." Người đàn ông nhìn lướt qua khuôn mặt của Yến Thừa Cựu, lại cúi đầu nhìn con gà ngã dưới đất, hơi gật đầu, "Cậu cũng tới vì nó sao?" "Không sai." Yến Thừa Cựu sảng khoái gật đầu, dù có phủ nhận cũng vô ích, "Nhưng tôi không có cách đánh nhau với nó, chỉ muốn trộm một quả trứng mà thôi." "Cậu lại đây, khiêng nó theo tôi đi, tôi đi giết con còn lại, tới đó sẽ cho cậu hai quả trứng." Người đàn ông liếc liếc Yến Thừa Cựu rồi nói. "Hả?" "Chắc cậu khiêng nổi mà." Người đàn ông đánh giá cậu một lần, đôi mắt vàng kim ánh vẻ lạnh nhạt vô tình, nói chuyện cũng rất khí thế, "Xuống đây!" Giọng nói của hắn phảng phất như mang một áp lực kỳ lạ, hai chữ ngắn ngủn cũng đã làm cho cảnh vật xung quanh lay động. Yến Thừa Cựu lấy lại bình tĩnh, cảnh giác với người đàn ông trước mặt lại dày thêm một tầng, chẳng lẽ công phu hắn học cùng loại với sư tử hống à? Dù cho có ở thời đại nào, tính cách của kẻ mạnh đều có vài điểm giống nhau, đó chính là nói một không nói hai. Ông ngoại cậu nhận rất nhiều đệ tử, từng có vị sư huynh nọ chiến đâu với một người cải tạo cao cấp vì quá mức chính trực, sau đó mất đi tính mạng. Thắng bại là chuyện bình thường, thừa nhận bản thân không bằng người khác cũng chẳng có gì hổ thẹn, chỉ cần không đụng đến nguyên tắc và giới hạn của cậu thì Yến Thừa Cựu sẽ rất dễ nói chuyện. Cậu nhảy về phía con gà trống, nó vẫn còn thở, thấy Yến Thừa Cựu còn định nhe vuốt, bị người đàn ông nhìn chằm chằm mới tiếp tục nằm yên giả chết. Bắt nạt kẻ yếu không phải độc quyền của con người. Lại gần rồi mới phát hiện con gà trống này không chỉ khổng lồ, mà đôi mắt của nó còn rất dữ tợn, thậm chí còn có thể nhìn ra một ít linh tính. Nhớ tới bộ dáng uy mãnh của con gà trống lúc nãy, bước chân của Yến Thừa Cựu chợt nhẹ đi vài phần. Yến Thừa Cựu duỗi tay cầm chân gà, ngưng tụ nội lực ở cổ tay, hạ trọng tâm thân thể, nhấc nó lên. Sau đó vắt chân nó trên vai, trực tiếp khiêng lên. Mặt Yến Thừa Cựu đỏ lên, dường như cũng không cảm thấy hành vi của mình có bao nhiêu kinh hãi thế tục! Trong mắt người đàn ông hiện lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã biến mất. Nặng, nặng quá! Lần đầu tiên Yến Thừa Cựu cảm thấy khứu giác tốt cũng là một vấn đề, trên người con gà này ngoại trừ mùi máu còn có đủ mùi hôi thối trộn lẫn với nhau, thẳng tắp bay lên lỗ mũi cậu, gần như khiến người khác muốn nôn mửa. Nhưng năm giác quan vô cùng quan trọng với người tập võ, tùy tiện phong bế một thức, cho dù không tạo ra khác biệt gì nhưng đến lúc chiến đấu mới nhận ra tác dụng quan trọng của nó. Hơn nữa người đàn ông này còn cực kỳ lợi hại, không thể buông lỏng cảnh giác được. "Thối quá, cách xa tôi một chút." Người đàn ông liếc mắt khinh thường, vô cùng không kiên nhẫn xua xua tay, phảng phất như hành động của cậu đang sỉ nhục đôi mắt hắn vậy. Yến Thừa Cựu thật sự rất muốn nện con gà trên vai vào mặt người này một cái. Chả trách lại kêu cậu xuống đây, chỉ sợ đối phương không muốn khiêng nên mới gọi cậu đến làm cu li! Nếu cậu khiêng không nổi hoặc là có bất kỳ động tác gì khác thì e là đã đánh nhau với hắn rồi. "Tôi là Yến Thừa Cựu, không biết anh xưng hô thế nào?" Yến Thừa Cựu nhìn hướng gió thổi, nhịn không được tiến lên hai bước, vừa nói chuyện vừa mặt không cảm xúc tới gần, mùi hương của con gà trực tiếp thổi sang bên cạnh. "Cậu rảnh lắm à?" Người đàn ông quay đầu, xấu xa liếc Yến Thừa Cựu một cái, "Có thời gian để hỏi mấy câu vô nghĩa như thế thì không bằng đi nhanh hơn chút đi." Tên này đúng là đáng ghét! Yến Thừa Cựu nghe vậy thì tăng tốc, nhưng trước sau vẫn duy trì một khoảng cách "Thích đáng". Nhìn người đàn ông phía trước khe khẽ nhíu mày, cậu chợt cảm thấy cái mùi hôi thối này vơi bớt phần nào. Không bao lâu sau, Yến Thừa Cựu tính toán, nhận ra đã gần đến mười một giờ, không thể làm gì khác ngoài mở miệng nói, "Mặt trời đen sắp lên rồi, tôi cần dừng lại nghỉ ngơi bốn tiếng." Người đàn ông nọ ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nhìn vẻ mặt của Yến Thừa Cựu, hơi không vui. Nhưng một tên cu li vừa khoẻ mạnh vừa có bộ dạng dễ nhìn như thế này cũng không dễ tìm, nếu cậu ta chết, muốn tìm thêm tên nữa cũng chẳng biết phải mất bao nhiêu thời gian. Nghĩ đến đây, người đàn ông đành phải gật đầu, "Vậy dừng chân nghỉ ngơi một lúc đi." Cũng may hiện tại thứ gì cũng khan hiếm, chỉ có nhà trống là xuất hiện muôn nơi. Yến Thừa Cựu cũng không chọn lựa gì, tùy tiện tìm căn nhà gần nhất, ném gà trống xuống đất, uống hai ngụm nước rồi ăn vài miếng lương khô, thuần thục mở túi ngủ ra rồi chui vào. Túi ngủ kín mít, bên trong còn có một túi oxy, nhưng ở trong không gian kín sẽ khiến con người nghĩ đến những chuyện không vui, bởi vậy nếu có thể lựa chọn, rất nhiều người tình nguyện chen chúc với người khác trong lều trại mà không muốn ngủ một mình trong túi ngủ. Chẳng qua những điều này chẳng mấy quan trọng với Yến Thừa Cựu, nếu không phải trong túi ngủ chỉ có thể nằm thì cậu tình nguyện ngồi thiền khôi phục thể lực. Khiêng con gà trống đó hao tổn không ít thể lực của cậu, phải nghỉ ngơi thật tốt mới được. Còn người đàn ông ở bên ngoài, Yến Thừa Cựu chẳng hề lo lắng. Hắn rất mạnh. Trong cuộc đời ngắn ngủi của Yến Thừa Cựu, trừ bỏ ông ngoại ở nhà ra thì cậu chưa từng gặp ai mạnh hơn hắn. Có thể hắn và người lưu lại lá bài tây ở nhà an toàn là cùng một người, nhưng tuyệt đối không phải người mà hiện giờ Yến Thừa Cựu có thể chống lại. Trong hoàn cảnh khốn khổ thế này mà đối phương vẫn có thể duy trì bộ dạng sạch sẽ, còn tìm một tên xa lạ không quen biết như cậu để khiêng con mồi, hoàn toàn biểu lộ đây là một người đàn ông chẳng những xuất thân tốt mà còn có thói quen sạch sẽ và theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ. So với việc lo lắng một người như thế sẽ đánh lén mình thì không bằng lo lắng chất lượng giấc ngủ có tốt không, có thể phòng chống được mặt trời đen hay không. Thời đại của Yến Thừa Cựu không thiếu những người như thế, cuộc sống càng tốt sẽ càng chú ý nhiều thứ. Chẳng hạn như ông ngoại của cậu, dù cho ông đã là Cổ Võ tông sư nhưng đám quý tộc ngoài hành tinh vẫn chẳng kính trọng ông bao nhiêu, chỉ có đám rỗi rãi phá phách nhiều không kể xiết. Nhớ tới cảnh tượng khi tham dự yến hội cùng ông ngoại hồi bé, Yến Thừa Cựu không khỏi có chút hoài niệm. Con rối gỗ kia nói thế giới của cậu đã bị hủy diệt, không biết ông ngoại còn sống không?. ||||| Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau? ||||| Nếu, nếu cậu thật sự làm như lời Rối Gỗ, không ngừng trở nên mạnh mẽ thì có thể cứu ông ngoại không? Sức mạnh của Yến Thừa Cựu tuyệt đối không thua kém ai, nhưng nói cho cùng thì cậu vẫn chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi. Ở thời đại của cậu, tuổi thọ của con người đã được kéo dài đến ba trăm tuổi, trải qua cải tạo máy móc và tu luyện Cổ Võ thì sẽ sống lâu hơn nữa. Mười chín tuổi, vẫn còn cách thời gian thành niên một khoảng rất dài! Nghe tiếng hít thở truyền đến từ túi ngủ, Lâm Ẩm Vô hơi kinh ngạc. Thế mà lại dám? Thật sự dám ngủ ở đây? Nhưng mà... Lâm Ẩm Vô nhìn túi ngủ xấu xí, biểu cảm trên mặt không khỏi lộ ra sự châm chọc và hứng thú. Hắn đã thấy sai từ lúc gặp Yến Thừa Cựu, trên người cậu cũng có một loại sức mạnh, nhưng không giống với sức mạnh của Dương Tuyển giả. Cũng chính vì vậy, Lâm Ẩm Vô đè nén tâm tư muốn giết người, để cậu làm cu li cho dễ quan sát. Lâm Ẩm Vô thuộc số ít người không thay đổi tính cách sau khi biến hóa. Khác biệt duy nhất là, trước thức tỉnh còn vướng chuẩn mực của nhân loại nên hắn chỉ có thể giả vờ giả vịt, nhưng sau thức tỉnh và cũng là tận thế, chẳng còn ai có can đảm lải nhải bên tai hắn nữa. Hắn rất thích cuộc sống sau tận thế, nhưng lại chán ghét những Dương Tuyển giả khác. Năng lực của hắn đã được khai phá gần hết, nếu muốn tiến thêm thì phải tìm biện pháp khác. Mà sức mạnh của Yến Thừa Cựu khiến hắn cảm thấy rất hứng thú. Nếu Yến Thừa Cựu có thể sống tới lúc ấy. Tầm mắt của Lâm Ẩm Vô không khỏi rơi trên túi ngủ, nhân loại tự lừa mình dối người, nghĩ rằng chỉ cần cho thêm một ít vật liệu là có thể ngăn được ánh mặt trời. Hắn mở cửa sổ, dùng tay che mắt, ngẩng đầu nhìn mặt trời đen bị vô số người căm ghét sợ hãi. Thật ra mặt trời đen rất đẹp, khác với màu vàng chói chang, màu đen mang đến một cảm giác đẹp đẽ uy nghiêm. Vầng thái dương chiếu xuống mặt đất phảng phất như đá quý rực rỡ. Tiếc là chỉ có Dương Tuyển giả bọn họ mới có thể chiêm ngưỡng cảnh tượng hùng vĩ này, còn người bình thường thì chắc là lúc tự sát mới thấy. Bốn tiếng. Không, không phải bốn tiếng. Qua một thời gian nó sẽ tăng lên năm tiếng, sáu tiếng đồng hồ, đến đó năng lực phòng ngự của nhà an toàn sẽ yếu đi rất nhiều, như lúc mới bắt đầu, lại sẽ có một đám người chết đi, nhưng cũng có những người may mắn sống lại. Chỉ có Dương Tuyển giả mới có thể sống sót trong thế giới này, không có ngoại lệ! - ---------- Tác giả có lời muốn nói: Lâm Ẩm Vô: Tên này trâu bò đấy, có thể làm cu li.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]