Ngày hôm sau lúc đi ngủ Sở Du Ninh gặp lại Lâm Phong, Lâm Phong sớm đã chờ ở mép giường, đôi mắt mở lớn dán lên trên người Sở Du Ninh, Sở Du Ninh bị hắn nhìn sắc mặt cứng đờ, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng vẫn bị Lâm Phong bắt được. "Sao nào? Đội trưởng làm được còn anh thì không được sao?"
Đôi mắt hắn tràn ngập sự chiếm hữu dừng lại ở trên người Sở Du Ninh, bên trong còn ánh lên sự tức giận buồn bực.
Sắc mặt Sở Du Ninh đột nhiên trắng bệch lại, cô bình tĩnh nhìn Lâm Phong, nước mắt dần dần ngưng tụ lại. Lâm Phong không khỏi sửng sốt, có chút chột dạ rời tầm mắt đi, ngay sau đó hắn liền nghe thấy Sở Du Ninh nói: "Ai cũng có thể, chỉ có anh là không được!"
Lâm Phong đột nhiên quay đầu nhìn về phía Sở Du Ninh, lại đối diện với gương mặt rơi đầy nước mắt của cô, tay hắn giống như bị điện giật ném tay của Sở Du Ninh ra, chạy chết trối ra khỏi xe.
Cuối cùng Sở Du Ninh ngủ ở bên cạnh Lục Dĩ Minh, Lục Dĩ Minh nhìn Sở Du Ninh ngây ngốc ngồi ở chỗ kia nước mắt liên tục chảy xuống khẽ cau mày, cuối cùng cũng không biết rút ở đâu ra một tờ khăn giấy đưa cho cô.
Sở Du Ninh hơi hơi dừng lại, cuối cùng vẫn duỗi tay ra nhận lấy khăn giấy: " Cảm ơn."
Phản ứng của Sở Du Ninh đối với Lâm Phong mà nói quả thực là đả kích lớn, vì cái gì mà ai cũng được chỉ hắn là không được? Bởi vì như cô nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-tieu-hon-dong/1083879/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.