Cảm giác dồn ép một người đến đường cùng, rồi giẫm mạnh thêm một cái, mới là tuyệt diệu nhất.
Cô ta đã có thể tưởng tượng ra, đến lúc đó, từ miệng Ngô Kỳ sẽ phát ra tiếng kêu t.h.ả.m thiết như thế nào.
Hắc Đằng giả vờ ngăn cản họ tiếp tục đánh, nhưng lời nói thốt ra lại khiến họ càng thêm hận Ngô Kỳ.
Trương Thúy nghe ra được, nhìn những người đã mất hết lý trí kia, cô ấy cũng không nói thêm gì nữa, mà đỡ Ngô Kỳ sang một bên nghỉ ngơi.
"Cô thấy thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không? Hay là cô đừng vào trong nữa, cứ ở đây đợi bọn tôi quay lại đi."
Trương Thúy nhìn tay phải của Ngô Kỳ, từ nãy đến giờ, Ngô Kỳ vẫn luôn dùng tay phải xoa bụng, xem ra bị thương không nhẹ.
"Ở lại đây à, cô ta nằm mơ đi, trừ khi cô ta chủ động rút lui khỏi nhiệm vụ này, nếu không đừng hòng rời khỏi đội ngũ."
"Đúng đấy. Muốn ăn không ngồi rồi à, làm gì có chuyện tốt như thế?"
"Không cần đâu, tôi còn đi được." Ngô Kỳ đứng dậy, cất con d.a.o găm trong tay đi.
Mấy người thấy vậy mới im miệng không nói nữa, dù sao trong đội ngũ này ngoài Hắc Đằng ra, người mạnh nhất.
Chính là Ngô Kỳ, nhưng Ngô Kỳ sao so được với Hắc Đằng, bọn họ căn bản không cùng đẳng cấp.
Thẩm Tầm đứng nhìn từ xa, cho đến khi Hắc Đằng nói xuất phát, họ mới bắt đầu chỉnh đốn trang bị, trong đội có mấy người.
Tuyền Lê
Cũng giống Thẩm Tầm, mang hết vũ khí phòng thân bên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-thien-tai-tich-tru-hai-ty-vat-tu-an-minh-song-sot/5009352/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.