Nhìn về phía lều của Thẩm Tầm, chỉ thấy nơi đó trống trơn, thậm chí đám cỏ khô bị đè bẹp đêm qua cũng đã dựng đứng lên.
Dấu vết Thẩm Tầm từng ở đó cũng bị xóa sạch, nơi đó như thể chưa từng có ai ở lại.
Cô đi quá dứt khoát, Cố Viễn sững sờ một lúc lâu chưa phản ứng lại, Lý Hằng đi đến bên cạnh Cố Viễn, quan sát sắc mặt anh.
"Có cần đuổi theo không?" Lý Hằng đề nghị, giờ đuổi theo chắc vẫn kịp.
Cố Viễn chỉ nhìn về hướng Thẩm Tầm rời đi, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Cô ấy quá thông minh, tôi tưởng mình che giấu rất tốt, không ngờ vẫn bị cô ấy nhìn thấu."
Đuổi theo, anh cũng rất muốn đuổi theo, anh có thể tìm rất nhiều lý do để đuổi theo, nhưng không có lý do nào khiến cô ấy hài lòng cả.
"Tại anh ân cần quá làm chi?" Lý Hằng và miếng cơm trong bát, nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo sau lưng khi nói chuyện với Thẩm Tầm hôm đó.
Phát hiện Cố Viễn nhìn mình chằm chằm, Lý Hằng liền đoán ra tâm tư của Cố Viễn.
"Tôi lộ liễu thế à?" Cố Viễn nhìn phần cơm canh bị trả lại dưới chân, lúc này đã nguội ngắt.
Vừa chủ động đưa tài nguyên vừa đưa đồ ăn, người tinh mắt ai chẳng nhìn ra, Lý Hằng chỉ thiếu nước trợn trắng mắt.
Hiện tại lương thực khan hiếm thế nào, cứ dăm ba bữa lại thế này, ngay cả đám đàn em dưới trướng cũng nhận ra tâm tư của đại ca.
"Theo tôi thấy thì hai người cũng giống như mâm cơm này thôi, sớm muộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-thien-tai-tich-tru-hai-ty-vat-tu-an-minh-song-sot/5009333/chuong-658.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.