Thẩm Tầm nhấc ấm trà đã pha xong, rót một chén cho Lâm Tường Thụy. Lâm Tường Thụy nhìn chiếc đèn cồn trên bàn.
Tay phải cậu giơ lên, vuốt ve mép chén, cuối cùng cầm chén lên uống cạn trà.
"Chuẩn bị đi đâu vậy?", Thẩm Tầm hỏi.
Lâm Tường Thụy liếc nhìn Cố Viễn, cuối cùng mới nhỏ giọng nói, "Lúc nãy tôi đến khu an toàn, nghe nói cấp trên đã có người đến, Chính phủ đã bắt đầu lên kế hoạch rồi.
Cấp trên đã cử người xuống đây, sẽ tiến hành chỉnh đốn những người sống sót ở đây, tái phát triển lại quê hương đã bị hủy hoại...".
Nói đến đây, Lâm Tường Thụy dừng lại, ngón tay dần siết chặt, trên mặt mang theo vài phần phiền muộn.
"Cậu muốn nói đây là một cơ hội, đúng không?" Thẩm Tầm nói thẳng. Lâm Tường Thụy ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Thẩm Tầm.
Tiếp đó, cậu nhìn về phía vườn trồng, gật đầu, "Đúng vậy, tôi cảm thấy đây là một cơ hội, tôi muốn đi thử xem".
Cậu không có thực lực như Thẩm Tầm, dẫn theo đám đàn em dưới trướng, lang thang khắp nơi không chốn dung thân căn bản không phải là cách.
Trước mắt đã là bảy năm tận thế, Quốc gia cũng đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, mọi thứ đang dần ổn định trở lại.
Bây giờ họ đã đặt trọng tâm vào việc tái thiết quê hương, cậu cảm thấy bám vào con đường này là một cơ hội.
Sau này cũng có thể ổn định lại. Thẩm Tầm trong đầu suy ngẫm lời của Lâm Tường Thụy, cô hiểu được suy nghĩ trong lòng cậu.
Thẩm Tầm gật đầu, "Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-thien-tai-tich-tru-hai-ty-vat-tu-an-minh-song-sot/5009171/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.