Cửa lớn đóng lại, Thẩm Tầm bật điều hòa, vào không gian tắm rửa rồi nằm trên giường nghỉ ngơi.
Buổi tối còn phải ra ngoài canh gác. Bây giờ Lai Phúc bị thương, Tiểu Hắc phải trông nhà, cô không thể làm một kẻ chỉ tay năm ngón như trước được nữa.
Dưới gốc cây ăn quả ở trung tâm pháo đài, Cố Viễn cầm bát thuốc, cẩn thận giã thuốc, đưa d.ư.ợ.c liệu lên mũi ngửi thử.
Sau đó cho vào bát giã thuốc, cũng nghiền thành bột.
Làm xong, anh ta nhỏ thêm vài giọt nước, làm cho bột t.h.u.ố.c trở nên sền sệt rồi bôi lên vết thương của Lai Phúc.
Lai Phúc chỉ cảm thấy một trận mát lạnh, sau đó là hơi ngứa, các mô bị hoại t.ử trên da đang tái tạo lại.
"Đừng để nó gãi." Cố Viễn nói với Tiểu Hắc một tiếng, Tiểu Hắc vội vàng khống chế Lai Phúc lại.
Sau khi trời tối, chuông báo thức cũng vang lên. Thẩm Tầm ngồi dậy khỏi giường, khoác vội chiếc áo khoác lên người, cầm lấy chiếc ba lô đặt bên cạnh giường.
Cô đẩy cửa bước ra, "Lai Phúc.", Tiểu Hắc đưa Lai Phúc đi ăn một chút, Thẩm Tầm mở cửa pháo đài đi ra ngoài.
Cố Viễn dừng tay đang giã thuốc, vừa vặn đối diện với Thẩm Tầm đang đóng cửa, sau đó liền cúi đầu tiếp tục giã thuốc.
Thẩm Tầm lấy bánh nướng từ trong ba lô ra, vừa xuống núi vừa ăn. Lúc này dưới chân núi ồn ào náo nhiệt.
Mấy người Tôn Giai Hồng chặn ở lối vào, trước mặt họ là hơn mười người sống sót muốn xông lên núi.
Lâm Tường Thụy rõ ràng đã xuống trước Thẩm Tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-thien-tai-tich-tru-hai-ty-vat-tu-an-minh-song-sot/5009161/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.