Hàng chục cây cột cao chọc trời đứng sừng sững ở đó, cao vút, không rõ làm bằng vật liệu gì. Trên cột còn sót lại những vệt nước màu đen khi mực nước rút xuống, có thể thấy mấy cây cột này hẳn là được xây dựng khi tuyết tan.
Dù cách xa như vậy, Thẩm Tầm cũng không khó để nhận ra sự đồ sộ của chúng. Phía trước trên đỉnh núi bóng người chập chờn, Thẩm Tầm cất ống nhòm.
"Mày đi đi.", Thẩm Tầm nói xong, Tiểu Hắc liền thả dây leo đang quấn quanh con rắn nước ra.
Rắn nước còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng cảm nhận được dây leo trên cổ đã biến mất, rắn nước vội vã chui xuống nước. Tốc độ còn nhanh hơn vài phần so với lúc kéo thuyền.
Tiếp xúc với con người này hơn nửa năm, ban đầu nó còn nghĩ đến việc trốn thoát giữa chừng, nhưng sau khi nhìn thấy cô ra tay vài lần, nó đã dẹp bỏ những ý nghĩ đó.
Rắn nước rời đi, trên mặt nước không để lại một gợn sóng nào, Tiểu Hắc dùng dây leo cuốn lấy mái chèo đã bám đầy bụi, chèo đi.
Lòng bàn chân trước Lai Phúc cũng đưa xuống nước quạt.
Thẩm Tầm lấy ra một chiếc bao tải từ không gian, bỏ khoai tây và khoai lang đã héo úa và nảy mầm vào, đầy nửa bao thì dừng tay.
Nhìn khoảng cách, Thẩm Tầm gọi Tiểu Hắc và Lai Phúc chèo thuyền vào chân núi, trực tiếp lên bờ. Giơ tay thu thuyền dây leo vào không gian, Tiểu Hắc quấn lên cổ tay Thẩm Tầm.
Lai Phúc bốn chân đạp lên mặt đất, nhìn những tảng đá khắp núi, chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-thien-tai-tich-tru-hai-ty-vat-tu-an-minh-song-sot/5009098/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.