Lúc nó mới dị hóa trong rừng, quả thực rất ngông cuồng.
Lúc đó cô còn đang bị thí nghiệm ở thành phố F, lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hắc, nó trông rất thảm.
Nghĩ đến đây, khóe miệng bất giác nở nụ cười. "Chị ơi, chị đang điêu khắc một chú ch.ó con à?"
Trong mắt Thẩm Du hiện lên vẻ thích thú, con đường sỏi trước mặt cậu đã bị đào thành một cái hố nhỏ.
"Ừm.", Thẩm Tầm đáp một tiếng. Lai Phúc có những lúc, thật sự rất giống chó.
"Lúc em sinh ra, ba em cũng mua cho em một chú ch.ó con, nó tên là Vượng Tài. Chị ơi, em kể chị nghe, nó ngoan lắm, em và nó là cả thế giới..."
"Du Du, con đang làm gì ở đây?", giọng nói dịu dàng của người phụ nữ từ phía trước vọng lại.
"Mẹ ơi!" trên mặt Thẩm Du nở nụ cười vui vẻ, nụ cười này khiến người phụ nữ sững sờ ba giây.
"Xin lỗi, con trai tôi không gây phiền phức gì cho cô chứ? Tôi sẽ đưa nó đi ngay.", nhớ lại lần chào hỏi đầu tiên không vui vẻ gì.
Và cả sự cảnh giác cực mạnh của Thẩm Tầm, người phụ nữ đưa tay về phía Thẩm Du.
"Mẹ ơi!" Thẩm Du đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng khi nhìn thấy bóng người bước ra từ bóng tối, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Nhận thấy sự khác thường của Thẩm Du, người phụ nữ quay đầu nhìn ra sau lưng, "Sao anh lại ra đây?"
Người đàn ông cười cười, "Em ra ngoài một lúc lâu không về, anh lo lắng nên ra xem."
Phần lông trên đuôi hình như điêu khắc sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-thien-tai-tich-tru-hai-ty-vat-tu-an-minh-song-sot/4754285/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.