Không còn nghi ngờ gì nữa, quyết định lúc này của Hoắc Linh mới là đúng đắn.
Vừa nhìn rõ bản chất của nhiều người trong đội, vừa biết ai mới thực sự chân thành với mình.
Ai đáng để cô tin tưởng giao phó sau lưng.
Im lặng, đội ngũ chìm vào sự im lặng kéo dài.
Không ai nói gì, cũng không còn thảo luận sôi nổi như vừa rồi, trên mặt mọi người thậm chí còn xuất hiện vẻ lạnh lùng mà Hoắc Linh chưa từng thấy.
Người không vì mình, trời tru đất diệt, câu nói này lúc nào cũng đúng.
Từ khi rời khỏi căn cứ Hoàng Hôn, đây là đạo lý đầu tiên mà Hoắc Linh hiểu ra.
"Đội... Hoắc Linh, mau chia lương thực và vũ khí đi, tôi muốn đi ngay bây giờ." một giọng nói của một người đàn ông vang lên từ phía sau đám đông.
Anh ta còn định gọi Hoắc Linh một tiếng đội trưởng, nhưng liền đổi giọng.
Mới bao lâu mà đã bắt đầu gọi thẳng tên cô rồi, Hoắc Linh cũng không tức giận, chỉ lớn tiếng đáp lại, "Được."
Người đàn ông lẩm bẩm, vẫn còn định nói gì đó, nhưng một ánh mắt như kim châm từ phía trước chiếu tới.
Sau khi đối diện với ánh mắt đó, người đàn ông ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.
Thực ra tối hôm qua, anh ta đã muốn âm thầm đi cùng những người kia rồi, nhưng lại sợ sau khi tự ý rời đội.
Nếu không có lương thực mà lại gặp phải người của căn cứ khác, biết anh ta là người của đội Hoắc Linh.
Lỡ bị họ g.i.ế.c thì sao? Đi cùng Hoắc Linh, ít nhất Hoắc Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-thien-tai-tich-tru-hai-ty-vat-tu-an-minh-song-sot/4754242/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.