Cứ thế gần đến trưa, Chu Nam vẫn chưa xuất hiện, bụng có chút đói, Thẩm Tầm lấy cơm rang từ không gian ra, ăn vài miếng cùng với dưa muối.
"Chị Tầm...", Chu Nam nhìn bóng lưng kia, bước tới.
Thu lại bát cơm rang trong tay vào không gian, Thẩm Tầm lấy ly nước uống một ngụm, Chu Nam đi tới.
Rất bất ngờ, đợi cả buổi sáng, Thẩm Tầm đều cho rằng Chu Nam có lẽ đã c.h.ế.t trong trận động đất rồi.
"Chị Tầm, chị tới khi nào vậy?" Chu Nam ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tầm, chân bị thương, trên đường đi đã bị chậm trễ không ít thời gian.
Thẩm Tầm nhìn vẻ mặt mệt mỏi trên mặt Chu Nam, rõ ràng là mấy ngày mấy đêm không ngủ ngon.
Chu Nam tựa vào thân cây, lục túi áo lấy ra một củ khoai lang, ăn ngấu nghiến.
Giờ căn cứ đầy rẫy những người sống sót bị thương sau động đất, nhiều người đã nhịn đói mấy ngày liền, cậu hoàn toàn không dám ăn uống gì trong căn cứ.
Mấy ngày nay vừa mệt vừa đói, cơ thể đã đến giới hạn.
Chu Nam cúi đầu gặm, bụng cứ réo lên, huống chi trong không khí còn có một mùi cơm rang thoang thoảng.
Có lúc khiến Chu Nam cảm thấy mình đói đến mức sinh ảo giác, gần đây cậu thực sự rất muốn ăn cơm rang.
Ăn xong miếng khoai lang cuối cùng, Chu Nam vỗ n.g.ự.c nuốt xuống, bụng mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Thẩm Tầm ngồi bên cạnh nhìn, cho đến khi Chu Nam ăn xong.
“Chị Tầm, em đã gặp người chữa bệnh rất giỏi rồi.” Chu Nam trên mặt mang biểu cảm khó tả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-thien-tai-tich-tru-hai-ty-vat-tu-an-minh-song-sot/4754102/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.