“Thẩm tiểu thư, con tôi mất tích rồi, làm ơn cứu con tôi với!” người đàn ông mặt mày đau khổ, nước mắt lưng tròng.
Bàn tay thô ráp quệt đi nước mắt trên mặt, người đàn ông nắm chặt cửa xe Thẩm Tầm đang mở, không buông tay.
Sau nửa năm tiếp xúc với Thẩm Tầm cùng con trai, người đàn ông rõ ràng đã nắm rõ tính tình của Thẩm Tầm.
Hắn sợ, sợ rằng chỉ cần buông tay, Thẩm Tầm sẽ đóng cửa xe và rời đi.
Hắn biết Thẩm Tầm có bản lĩnh, hắn cũng không còn cách nào khác, hắn không tìm được ai giúp đỡ, người duy nhất hắn có thể nghĩ đến là Thẩm Tầm.
Thẩm Tầm nhìn vào đầu ngón tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa của người đàn ông, đầu ngón tay hắn trắng bệch vì dùng sức, Thẩm Tầm nhíu mày.
Chu Nam lái xe đạp ba bánh, trên xe còn chở đầy tinh thạch, một mục tiêu lớn như vậy, hẳn là có rất nhiều người nhìn thấy cậu ta.
Thẩm Tầm giơ tay nắm lấy cổ tay người đàn ông, muốn gỡ tay hắn ra, nhận thấy ý đồ của Thẩm Tầm, người đàn ông càng thêm bi thương.
“Thẩm tiểu thư, tôi cầu xin người, cứu con tôi với!” người đàn ông chống một chân bị gãy quỳ xuống đất, đầu đập mạnh xuống nền đá.
“Dậy đi!” Thẩm Tầm buông tay khỏi cổ tay người đàn ông.
Cô còn một xe tinh thạch ở chỗ Chu Nam, nếu Chu Nam mất tích, thì tinh thạch của cô đi về đâu, đó là cô dùng lương thực đổi lấy.
Người đàn ông vẫn tiếp tục đập đầu, trán đã chảy máu, những viên đá trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-thien-tai-tich-tru-hai-ty-vat-tu-an-minh-song-sot/4754079/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.