Hiện nay Thẩm Tầm ở đây đổi khoáng thạch đã lâu, rất nhiều người đối với Thẩm Tầm đều cảm thấy tò mò, nhưng Thẩm Tầm cho bọn họ câu trả lời thống nhất là đang giúp người khác làm việc.
Chỉ có Thẩm Tầm ở đây còn đổi được chút đồ ăn, bọn họ còn trông cậy vào Thẩm Tầm có thể tiếp tục làm như vậy, bất kể là giúp ai.
Nếu Thẩm Tầm cũng không đổi nữa, vậy bọn họ đi đâu tìm đồ ăn.
Kể từ khi căn cứ cũng ngừng dùng khoáng thạch đổi lương thực, khối lượng công việc của Thẩm Tầm mỗi ngày càng tăng, từ bốn tiếng ban đầu lên sáu tiếng bây giờ.
Quay người lấy khoai lang của người phụ nữ ra, Thẩm Tầm cầm ly nước lọc uống một ngụm, trong ly có đá lạnh, một ngụm xuống làm tan đi cái nóng bức trong người.
Nhìn Thẩm Tầm uống nước mọi người yên lặng xếp hàng, không ai thúc giục Thẩm Tầm nhanh lên.
“A Trình, anh xem người kia có quen không?” Lâm Tường Thụy xếp hàng trong đội ngũ, cậu là lần đầu tiên đến đây.
Nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy người kia vô cùng quen mắt, có chút giống… giống người kia.
Trần Trình lắc đầu, ra hiệu nói không nhận ra giống ai.
“Cậu cũng thấy cô ấy rất giống sao?” Tôn Giai Hồng vươn tay vỗ vai Lâm Tường Thụy, Lâm Tường Thụy quay đầu lại hai người cùng nhìn về phía Thẩm Tầm.
Sau một năm, hai người vẫn còn nhớ trong ký ức, Thẩm Tầm ra tay g.i.ế.c người nhanh gọn, có lẽ cả đời này cũng không quên.
Trần Trình nhìn biểu cảm của hai người, cũng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-thien-tai-tich-tru-hai-ty-vat-tu-an-minh-song-sot/4754065/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.