“Chạy nhanh lên”, Thẩm Tầm cúi đầu vùi mặt vào lưng Lai Phúc, tốc độ của Lai Phúc quá nhanh, gió tạt vào má như d.a.o cắt.
“Được, ở đây, dừng lại”, Lai Phúc dừng bốn chân lại, Thẩm Tầm nhanh chóng trượt xuống từ lưng Lai Phúc, ngồi xổm xuống đẩy tảng đá đang bịt miệng hố ra.
Thẩm Tầm nhảy xuống, đưa tay thu hết khoáng thạch trong hố vào không gian, ra khỏi hố rồi cưỡi Lai Phúc nhanh chóng rời đi.
Chỉ mười mấy phút, cậu bé cứ thế ngồi chờ Thẩm Tầm bên đường, “Chị, tìm thấy đồ rồi chứ?”
“Tìm thấy rồi”, Thẩm Tầm tùy tiện nói, mở cửa xe chui vào trong xe, cậu bé quan sát vẻ mặt Thẩm Tầm rồi cũng ngồi vào ghế phụ.
Trên đường về, mặt trời dần lên, không khí nóng bức hơn so với ban đêm, Thẩm Tầm lén nhét một viên đá vào miệng, ngậm trong miệng chưa đến vài phút viên đá đã tan chảy.
Đi một chuyến về một chuyến tốn cả đêm, Thẩm Tầm tỉnh táo lại, “Xuống xe đi, chúng ta không cùng đường”.
Xe tải rẽ vào ngã tư, một con đường đi đến căn cứ, một con đường đi về phía núi, Thẩm Tầm nhìn con đường trở về, cô bây giờ chỉ muốn về ngủ.
Cậu bé xách túi đựng khoai lang xuống xe, đứng bên đường nhìn xe tải của Thẩm Tầm chạy xa, cuốn theo bụi bay tung tóe bên đường.
Đã là buổi sáng, có không ít người lái xe vào núi, Thẩm Tầm tránh xe của căn cứ, lái xe tải vào rừng rậm thu vào không gian.
Tuyền Lê
Thấy Thẩm Tầm thu xe lại, Lai Phúc chạy đến bên Thẩm Tầm, lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-thien-tai-tich-tru-hai-ty-vat-tu-an-minh-song-sot/4754058/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.