Chương trước
Chương sau
Lễ tổng kết cuối năm hôm nay sẽ là buổi lễ cuối cùng của thời trung học. Mỗi người sẽ lên phát biểu một số cảm nghĩ về những năm trung học của mình, với Tô Vũ thời trung học của hắn cũng không có gì đặc sắc. Hắn cũng không muốn thể hiện bản thân hay đáp trả lại những lời trêu chọc làm gì, dù sao sau những việc đánh mặt người khác đối với hắn cũng thật quá ấu trĩ.
"Reng... Reng...."
Tiếng chuông báo vang lên, mọi người bắt đầu chạy về vị trí ngồi của mình. Chủ nhiệm lớp Tô Vũ là thầy Trương, một người trung niên với tính cách khá nghiêm khắc, nên thầy không được nhiều người trong lớp ưa thích, tuy nhiên thầy Trương là một người thầy tốt. Ở kiếp trước, sau khi chạy đến chỗ tránh nạn hắn gặp một số người bạn bào tinh là thầy Trương đã qua đời. Tô Vũ nghe được rằng Thầy đã cố cứu một người bạn mắc kẹt trong quá trình trốn chạy khỏi đám zombie.
Vì vậy, bình thường thầy Trương đối với hắn rất nghiêm khắc, nhưng hắn cũng không để bụng. Dù sao việc cúp tiết học cũng là hắn làm sai, không thể tức giận thầy Trương được.
"Mọi người chuẩn bị, hôm nay là lần cuối các em ngồi tại đây này. Trong suốt thời gian chủ nhiệm các em, tôi tự nhận rất nghiêm khắc. Nhưng mong các em hiểu, tôi làm vậy phải cho tôi mà là cho gia đình các em và còn chính bản thân các em. Hãy cố gắng để học tập thành tài."
Các lớp vang lên tiếng vỗ tay, dù sao đều là những đứa trẻ, có đôi khi tức giận mắng chửi thầy sau lưng. Nhưng thực chất thâm tâm cũng hiểu rằng những việc làm đó là giúp cho bản thân chúng. Ở tuổi 14 này, việc có những hành động phản nghịch là điều rất bình thường. Thầy giáo làm vậy cũng để bọn hắn không vượt quá giới hạn.
"Sau đây sẽ là buổi lễ chia tay, mỗi em lên đây nhận phần thưởng và phát biểu cảm nghĩ của bản thân."
Sau đó từng người, từng người đi lên nhận phần thưởng của mình và phát biểu cảm nghĩ. Chủ yếu đều về việc phải xa các bạn, xa trường, có nhiều bạn nữ còn sụt sùi. Không khí trong lớp tràn ngập những cảnh ôm ấp, khóc lóc khi phải chia tay nhau. Cuối cùng Tô Vũ cũng lên nhận phần thưởng và phát biểu.
"Tô Vũ"
Chỉ có mỗi Sở Nhật Nam vỗ tay chúc mứng hắn, tuy giáng dấp Tô Vũ cũng khá đẹp trai, nhưng việc hắn ít tiếp xúc với người trong lớp, đồng thời còn hay trốn học. Mà nếu hắn trốn học thì cũng thôi, đằng này kết quả học tập luôn luôn tốt. Tuy hắn không nói gì, nhưng hắn biết sau lưng nhiều người đã nói xấu hắn đã mua chuộc thầy cô để có được kết quả trước, hay hắn đã mua điểm, gian lận thi cử... Hắn biết hắn càng không phản ứng thì người khác càng nghĩ họ nói đúng. Với việc này Tô Vũ cũng bỏ ngoài tai, hắn không hứng thú đi cái nhau làm gì.
"Cảm ơn thầy Trương, trong khoảng thời gian này đã thầy đã vất vả rồi. Cảm ơn ngươi, Nhật Nam vì đã làm bạn với ta."
Hắn phát biểu một cách ngắn gọn rồi đi về chỗ, cũng không để ý tới nhiều ánh mắt không mấy thiện cảm dành cho hắn. Cũng không sao, với việc này từ khi nhỏ đến giờ hắn đã trải qua rất nhiều, tập mãi cũng thành thói quen.
"Ha ha, Tô Vũ ngươi thật khiến ta cảm động, năm nào cũng nhắc tên ta."
"Vì trong lớp này ta chỉ có mình ngươi là bạn thôi mà."
"Tô Vũ, ngươi học mấy câu này ở đâu ra? Không lẽ là ngươi...ngươi... ngươi thích ta đấy chứ? Đúng là dáng dấp ta đẹp trai cũng có nỗi khổ mà."
Nghe Nhật Nam tự luyến về bản thân hắn, Tô Vũ cũng lười nhác đi đôi co với hắn nữa. Hắn chuẩn bị lại chuồn về nhà, dù sao nhận thưởng cũng đã xong. Không có việc gì phải làm nữa, hắn chạy về nhà càng sớm càng tốt.
"Tô Vũ"
Không biết lúc nào thầy Trương đã chú ý tới hắn chuẩn bị cuốn gói ra về, bèn kêu hắn lại:
"Lại đây ta nói chuyện một chút Tô Vũ."
"Có việc không vậy thầy Trương? "
"Ta biết trò là một người thông minh, không như những lời đồn. Nhưng ta rất tiếc cho tài năng của trò, tại sao trò không cố gắng học tập mà liên tục cúp tiết?"
"Không có gì đâu thầy Trương, thực ra trò có ước mơ làm vận động viên đấu kiếm thôi."
"Vận động viên? Thôi được, dù sao đó cũng là quyết định của trò. Ta chỉ thấy hơi đáng tiếc thôi."
"Nếu không có việc gì, vậy trò xin phép ạ."
Thầy Trương vẫy vẫy tay, ánh mắt nhìn Tô Vũ có vẻ rất tiếc nuối. Có lẽ thầy cũng nhận ra khả năng của Tô Vũ, nhưng cũng không có cách nào, tâm trí của hắn không phải ở đây. Thu dọn đồ đạc, Tô Vũ chạy nhanh về nhà.
Cha mẹ hắn lúc này không có nhà, chỉ có bác Lưu ở nhà. Chào hỏi một chút bác Lưu rồi Tô Vũ về phòng và chuẩn bị tiến vào trong trò chơi, hắn đang rất háo hức để học tập kỹ năng của kỵ sĩ trưởng Andrew. Không biết đó là kiểu kỹ năng gì mà Steve giữ gìn lâu như vậy.
【 Đinh...】
【 Xin chào người chơi đến với Trò chơi tận thế】
【Xin vui lòng đợi trong giây lát】
Hắn không thể chờ được thêm nữa, Tô Vũ kiểm tra ngay cuốn sách hắn thu nhận được từ Steve.
【 Bản chép tay của kỵ sĩ trưởng Andrew】
Loại hình: Nhật ký
Độ bền: 10/15
Trang bị yêu cầu: 20 điểm trí lực có thể đọc.
Thuộc tính: Bạn có thể thông qua cuốn nhật ký lĩnh ngộ kỹ năng của kỵ sĩ trưởng Andrew
Nói rõ: Bản chép tay ghi lại quá trình kỵ sĩ trưởng Andrew lĩnh ngộ về một kỹ năng được ông ta rất yêu thích.
....
Xem xét lại thông tin, Tô Vũ không vì việc không học được kỹ năng này lấy làm buồn. Ngược lại, hắn rất vui mừng. Đây là muốn sách yêu cầu khá cao, đồng thời việc tìm hiểu cuốn kỹ năng này giúp hắn vẫn có thể học được kỹ năng này. Đồng thời ở thế giới thực hắn cũng có thể tìm cách hỗ trợ trong quá trình lĩnh ngộ kỹ năng.
Mục tiêu tiếp theo của hắn là phải đảm bảo yêu cầu của cuốn sách, hơi chần chừ một lúc. Tô Vũ quyết định thêm 5 điểm vào trí lực vào 3 điểm vào thể lực, vừa đảm bảo được tốc độ săn Zombie vừa có thể gần hơn 1 bước để đọc được cuốn nhật ký này.
【 Bảng trạng thái cá nhân】
Tên người chơi: Hiện Thực Tận Thế
Đẳng cấp: 6
HP: 100%
MP: 4/55
Lực lượng: 5
Nhanh nhẹn: 7 (+2)
Thể lực: 9
Trí lực: 11
Mị lực: 1
Trang bị: Giày của thợ đốn củi, găng tay của thợ mỏ.
Kỹ năng: Kiếm pháp cơ sở (LV 6),Thiểm Ảnh Kiếm (LV 3)
Điểm tự do: 0
....
Đồng thời hắn cần phải kiếm cho mình một cây kiếm mới, cây kiếm Dũng Giả chi kiếm hẵn đã trả lại cho Steve. Tô Vũ ban đầu nghĩ rằng cây kiếm đó là một phần trong các phần thưởng nhưng không ngờ Steve đã lấy lại nó, có vẻ ông bạn Steve có rất nhiều kỷ niệm với thanh kiếm này. Vì vậy hắn đành phải đi mua một thanh kiếm để có thể tiến hành giết zombie.
Dọc theo con đường trên thị trấn, Tô Vũ tìm kiếm một cửa hàng bán các sản phẩm trang bị. Đứng trong quầy là một lão giả, ông ta đang đọc một số sổ sách, có vẻ rất tỉ mỉ. Thấy có người bước vào ông ta liền ngước nhìn lên:
"Xin chào quý khách, quý khách cần gì?"
"Tôi muốn bán một số trang bị và mua một thanh kiếm tiện tay."
"Vậy xin mời quý khách bước qua bên này."
Bày ra những vật phẩm không cần thiết trên bàn: Cuốc của người thợ mỏ, sách kỹ năng chế rượu, sách kỹ năng đào mỏ.
"Vật phẩm này rất thưởng thấy, quý khách có thể đổi được 10 kim tệ"
Cũng không ngoài dự đoán của Tô Vũ, giù sao những vật phẩm này đều rất thường thấy. Thực chất trong những vật phẩm trên chỉ có sách kỹ năng đào mỏ là hơi có chút giá trị. Đồng ý với giá cả này, Tô Vũ tiếp theo lựa chọn thanh kiếm cho bản thân. Với hắn, chỉ cần một thanh kiếm tiện tay là được, cũng không cần quá nhiều yêu cầu.
"Ta muốn mua thanh kiếm này."
"Ánh mắt của quý khách đúng là không tồi, thanh kiếm này có giá 7 kim tệ"
Tô Vũ cũng không lãng phí thời gian đi mặc cả, tiền giữ lại hắn cũng không cần mua vật gì khác. Hắn cầm cây kiếm trong tay, xem xét một số thuộc tính của thanh kiếm mới.
【 Thắng Tà Kiếm (màu trắng - hi hữu)】
Loại hình: Trang bị
Độ bền: 30/30
Công kích: 10 - 15 (Căn cứ vào vị trí thương tích tính toán)
Trang bị nhu cầu: Lực lượng 5 điểm có thể dùng, dưới 5 điểm lực lượng làm hạn chế tốc độ đánh.
Thuộc tính: Độ sắc bén +1
Nói rõ: Thanh kiếm được rèn bởi một vị thợ rèn trẻ, ông ta mong muốn thanh kiếm có thể tiêu diệt càng nhiều ác ma.
Đánh giá: 9 (Nói rõ: Trang bị màu trắng đánh giá từ 1-10 điểm)
...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.