Edit: Syn
Beta: Sakura
Xoẹt!
Lôi cầu vừa rơi vào nước, hơi nước dâng lên như thuỷ triều, không ngờ tạo thành sóng lớn.
Bốn người ngồi trên “Thuyền” nhờ đợt sóng này mà đẩy nhanh về phía trước.
Lúc này, đám cá nhỏ bị chấn kinh, một nửa trực tiếp bị lôi cầu giật chết, một nửa bị doạ bỏ chạy, cuối cùng cũng không bị đuổi theo nữa, “Thuyền” chầm chậm lướt đi.
Đợi lúc bầy cá tản đi, Điền Hải mới thở ra một hơi, ngồi bệt xuống uống nước.
Nếu không phải cậu là dị năng hệ Lôi, vừa vặn trong nước có thể tăng thêm lực công kích, chỉ sợ mấy con cá này cũng không dễ đuổi đi như vậy.
“Chúng ta phải nhanh lên bờ thôi.” Đường Nhược sợ hãi trong lòng, “Bây giờ là ban ngày mà đã như vậy, ban đêm xuống không biết còn nguy hiểm tới đâu nữa.”
Lúc đầu là cá voi, mới vừa thoát ra lại gặp bầy cá ăn thịt người, thật khiến lòng người hoang mang.
Mọi dù có vẻ nhàn hạ đánh nhau vui vẻ, nhưng kì thật đã mệt mỏi muốn chết.
Cứ tiếp tục như vậy, cho dù người làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
“Ừm.” Phan Hiểu Huyên cũng gật đầu, cô nhanh chóng nhai tiếp bánh trứng ngậm trong miệng sắp rơi ra, lại nhanh chóng chèo đi.
Bạch Thất cầm kính viễn vọng nhìn về hướng ngọn hải đăng.
Hồi nãy ngọn hải đăng còn mờ mờ thì bây giờ nhìn kính viễn vọng đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hải đăng vốn là cái thiết bị quan trọng, nhưng trước khi tận thế tới, cùng với sự phát triển của khoa học kĩ thuật, tác dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-song-sung/539882/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.